Đội tinh nhuệ nhà họ Phùng nhanh chóng đuổi theo nhưng đợi khi họ tới được nhà thờ tổ nhà họ Phùng, nhìn thấy cảnh tượng trước cổng nhà thờ tổ thì sắc mặt tất cả đều thay đổi.
Chỉ thấy hai người vốn được phái để canh giữ Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết lúc này đang đang bị trói trong tình trạng trần trụi trước cổng nhà thờ tổ. Trên cơ thể họ còn vương thứ chất lỏng màu đỏ, từ đằng xa đã ngửi thấy mùi hôi thối.
Có những người nhạy bén nhìn một phát là nhận ra đây là máu chó mực.
Phùng Thiên Lâm mặt mày tái mét, dẫn đầu đoàn người xông vào nhà thờ tổ thì thấy hai cô gái quả nhiên là không còn ở đấy nữa. Không những thế mà những tấm bài vị của tổ tông nhà họ Phùng còn vô duyên vô cớ bị ai đó đáp hết vào một cái nồi đen ngập máu chó mực.
Mà trước cái nồi đen đó còn đặt một bát hương. Đây là thứ mà nhà họ Phùng vẫn thường dùng để thờ cúng tổ tiên ấy vậy mà bây giờ bị cắm đầy hương lên trên, lại còn bị cắm ngược toàn bộ!
Nhìn thấy cảnh này Phùng Thiên Lâm máu dồn lên não, hai châm mềm nhũn lảo đảo ngồi phịch xuống đất.
Bài vị bị dìm trong máu chó mực, đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với người đã khuất. Nó chẳng khác nào dìm một người còn sống vào hố nhà vệ sinh không cho ra cả. Còn hành động cắm ngược hương là để trù dòng họ này đời sau chết trẻ, không còn con cháu.
“Được, mày được lắm Sở Phàm. Mày ghê gớm đấy!”
Phùng Thiên Lâm mặt đỏ phừng phừng, nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch. Sau đó còn chưa kịp nói xem xử lý chuyện này ra sao thì ông ta đã ngất đi rồi.
Người nhà họ Phùng đi theo sau ông ta thấy thế thì lập tức nói: “Nhanh, mau tìm bác sỹ Vương đến đây. Những người còn lại lập tức xuất phát đi tìm Sở Phàm xé xác nó ra!”
Một đám người nhà họ Phùng lòng đầy căm phẫn, kêu gọi náo loạn rồi lập tức đi thông báo.
Thật ra nếu Phùng Thiên Lâm không ngất đi thì chắc chắn sẽ không để mấy người này đi tìm Sở Phàm tính sổ đâu.
Lý do rất đơn giản. Bây giờ họ hoàn toàn không biết Sở Phàm ở đâu, đem theo bao nhiêu người, có cầm theo vũ khí hạng nặng không mà cứ mù quáng đuổi theo thì chẳng quá tự dâng mạng sống à?
Nhưng đám người này nào có nghĩ được như thế. Tổ tông đã bị người ta sỉ nhục như vậy rồi thì với tư cách là con cháu đời sau mà họ không phản ứng gì, nếu chuyện bị đồn ra ngoài quả là mất mặt.
Lát sau thì Phùng Thượng Hải, em trai của Phùng Thiên Lâm đã tạm thời lên nắm quyền lực của dòng họ. Ông ta cho tập trung hết những người giỏi của dòng họ và cho xếp hàng đều tăm tắp trước cổng nhà thờ tổ sau đó thì ra lệnh.
“Mọi người, hôm nay kẻ xấu nhân lúc chúng ta không để ý đã đột nhập vào núi Ngũ Vân gây ra một số chuyện mang tính khiêu khích nhà họ Phùng và sỉ nhục tổ tiên nhà chúng ta. Với tư cách là con cháu nhà họ Phùng, chúng ta được hưởng những tinh hoa của tổ tiên để lại thì lúc này chẳng lẽ lại khoanh tay đứng nhìn tổ tông chúng ta chết cũng không được nhắm mắt hay sao?”
Phùng Thượng Hải điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói với ngữ khí vô cùng bi thương.
Con cháu anh em nhà họ Phùng lập tức đồng thanh: “Không, không thể!”
“Vậy chúng ta nên làm thế nào?”, Phùng Thượng Hải hỏi tiếp.
“Tìm được kẻ gian, giết chết hắn!”
“Được, vậy mọi người nhanh chóng xuất phát đi. Chúng ta đều lớn lên ở núi Ngũ Vân, đây là địa bàn của chúng ta, không ai quen thuộc địa hình và đường lối của nơi này hơn chúng ta hết!”
“Đám người đó cứu được người xong chắc chắn vội vàng chạy xuống núi. Mọi người đuổi theo con đường xuống núi là chắc chắn đuổi kịp chúng!”
Phùng Thượng Hải chau mày, ra vẻ nhìn xa trông rộng mà ra lệnh.
Người nhà họ Phùng nghe xong thì lập tức đưa theo những cao thủ của mình đi về con đường xuống núi. Mỗi đội sẽ phụ trách một đường, quyết phải bắt Sở Phàm về trừng phạt.
Thế nhưng họ không hề biết rằng trên một ngọn núi cách nhà thờ tổ không xa thì Sở Phàm và Giang Mậu cùng những người khác đang ẩn nấp ở đây dùng ống nhòm theo dõi nhất cử nhất động phía nhà thờ tổ.
Chuyện ở nhà thờ tổ là do anh sai người làm nhưng anh không nói rõ là làm thế nào, chỉ bảo càng tàn độc càng tốt.
Không ngờ rằng người đó còn hiểu một chút thuật pháp, nói rằng làm thế này không chỉ khiến tổ tiên nhà họ Phùng dưới đất không được an nghỉ mà còn gieo rắc số mệnh xấu cho nhà họ Phùng, khiến họ dần suy vong kể từ bây giờ.
Sở Phàm khá nghi ngờ điều này nhưng cũng không cản lại. Dù sao anh cũng cắt đứt quan hệ với nhà họ Phùng rồi, bây giờ mà còn động lòng thương nữa thì anh đúng là nhu nhược quá.
“Ha ha, mồm miệng Phùng Thượng Hải cũng được quá nhỉ, cho ông ta đi bán hàng đa cấp có khi lại kiếm được bộn tiền”.
Sở Phàm gỡ chiếc máy truyền tin trên tai ra, cười nói.
Trước khi rời khỏi nhà thờ tổ Sở Phàm đã tiện để hai chiếc máy nghe trộm dưới chân tường ở đó nên những gì Phùng Thượng Hải vừa nói anh đều nghe không sót chữ nào.
Giang Mậu ở bên cạnh cũng cười nói: “Chả trách nhà họ Phùng lại nhờ hết vào Phùng Thiên Lâm. Chứ mà để Phùng Thượng Hải cai quản thì chưa đến ba tháng là sập rồi”.
Sở Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Muốn làm chủ một dòng họ thì không phải chỉ to mồm hô khẩu hiệu thôi mà được, còn phải có năng lực, có lý trí, có sự quả quyết. Mà ông Phùng Thượng Hải này thì lại không có cả ba thứ này.
Thế là Sở Phàm rút điện thoại gọi cho bác Đinh.
“Cậu chủ, tình hình thế nào rồi?”, bác Đinh hỏi.
“Vẫn như kế hoạch, chỉ có điều Phùng Thiên Lâm tự nhiên lại ngất rồi, bây giờ người điều khiển cục diện lại là ông già ngu ngốc Phùng Thượng Hải. Ông ta đã cho người đi bắt mọi người rồi”.
“Đã rõ, cá đã cắn câu, chúng ta phải chuẩn bị bắt thôi!”, bác Đinh hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói.
Bác Đinh cúp máy ngay sau đó.
Sở Phàm nhướn mày nhận ra anh có thể cảm nhận được từ giọng nói của bác Đinh ban nãy một sự phấn khích.
Có vẻ như người nhà họ Phùng đã rơi vào cái bẫy của anh nên Sở Phàm tạm thời không vội quan tâm đến tình hình của họ mà gọi điện cho vệ sĩ đang bảo vệ Trần Mộng Dao và kiều Tuyết trước để hỏi tình hình. Khi biết được họ đã rời khỏi núi Ngũ Vân an toàn thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ có thể thật sự bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột rồi!”
Sở Phàm cất điện thoại, quay người nhìn đội ngũ những cao thủ nhà họ Sở đã chuẩn bị xong xuôi rồi chậm rãi nói.
Sau đó, anh lấy từ tay một người trong số đó chiếc dao găm, ánh mắt phủ một lớp sương, lạnh lùng như thể mùa đông sắp đến.
“Mọi người tự do hành động. Cứ gặp người nhà họ Phùng là giết không nương tay!”
“Đã rõ!”
Đoàn người đồng thanh hô to rồi lập tức di chuyển, nhanh chóng biến mất khỏi đó.
Sở Phàm cũng lao đại về một hướng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, núi Ngũ Vân vốn tĩnh mịch đêm nay lại sáng rực những đèn với đuốc, ngóc ngách nào cũng vang tiếng chém giết còn có cả tiếng kêu la thất thanh khiến người ta rợn tóc gáy.
Thế lực mà Sở Phàm tập hợp được như ngày hôm nay tuy là tổng thể không thể bằng một dòng họ lâu đời như nhà họ Phùng nhưng anh nắm trong tay bản đồ đường đi cụ thể của núi Ngũ Vân cộng thêm với việc mai phục từ trước thì người nhà họ Phùng hoàn toàn không biết rằng những con đường dẫn xuống núi kia thật ra là con đường dẫn tới địa ngục một đi không trở về.
Phùng Thượng Hải đứng trong khu nhà, vốn dĩ còn rất đắc ý vì cuối cùng ông ta cũng có ngày nắm quyền trong nhà họ Phùng.
Thế nhưng đột nhiên máy truyền tin trong tay ông ta kêu lên.