“Tiếng gì thế nhỉ?”
Người đàn ông cảm thấy sau lưng mình hơi lạnh, suýt nữa thì hắn tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng hắn vẫn đứng im một chỗ để nghe ngóng thêm thì mới thấy là mình không nghe nhầm, đúng là có tiếng người con gái đang hát, hơn nữa giọng hát mỗi lúc một gần hơn, như thể đang lởn vởn ở phía tường ngoài nhà thờ tổ vậy.
Hắn nuốt nước bọt vào trong một cách khó khăn.
“Lão Vương, lão Vương, anh ở bên ngoài à?”
Trong cái cảnh này hắn đâu còn tâm trí mà làm chuyện khác nữa, chỉ muốn xác nhận xem bên ngoài rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng tên gác cùng hắn vừa mới ra ngoài thì đã không thấy động tĩnh gì nữa, cho dù hắn có gọi thế nào cũng không có ai đáp lại, như thể từ đầu đến giờ người này chưa hề tồn tại vậy.
Lúc này, với một vệ sĩ tinh nhuệ có đào tạo hẳn hoi như hắn cũng cảm thấy sắp không chịu nổi.
Hắn vội vàng đi đến căn phòng thờ bài vị tổ tiên nhà họ Phùng thắp ba nén hương, vừa khấn vừa cầu nguyện tổ tiên nhà họ Phùng phù hộ để lũ ma quỷ mau rời khỏi đó hết đi.
Nhưng hắn vừa dứt lời, ánh đèn trong căn phòng cứ thế nhấp nháy.
Tên vệ sĩ rùng mình, quay đầu lại nhìn theo phản xạ, đúng lúc chiếc đèn lại nháy một cái, hắn đột nhiên thấy có một bóng người áo trắng vụt qua trước cửa.
“Á!”
Tên vệ sĩ sợ hãi hét lớn rồi ngồi phịch xuống đất, đũng quần hắn ẩm ướt, một mùi khai nồng từ từ tỏa ra.
Nhưng sau đó ánh đèn lại trở về trạng thái bình thường, bóng người áo trắng vụt qua ban nãy cũng không thấy nữa, tên vệ sĩ tưởng hắn dạo này hay xem phim ma nhiều nên mới sinh ra ảo giác.
Hắn cắn răng, quyết định ra ngoài xem sao rồi tiện thể tìm luôn anh bạn gác cùng.
Tuy bên tai hắn vẫn còn văng vẳng tiếng hát như ai oán, nhưng hắn vẫn nghĩ chắc chắn chỉ là ảo giác, chứ không phải sự thật.
Và khi hắn vừa mới bước ra khỏi cửa căn nhà thờ thì một bóng người từ phía bên cạnh đổ ập xuống rồi đè luôn vào người hắn.
Thấy người vừa ngã ụp xuống mặt mũi khủng khiếp đầy máu me, tên vệ sĩ sợ hãi hét toáng lên, hai mắt trợn ngược ngất lịm tại chỗ.
“Hic, thế mà đã ngất rồi, đúng là vô dụng”.
Lúc này, có mấy người từ phía tường ngoài đi tới, cũng chính là Sở Phàm và đám vệ sĩ nhà họ Sở.
Đúng vậy, toàn bộ những cảnh tượng vừa rồi đều là Sở Phàm cho người đi chuẩn bị, và cũng chính là để dụ hai tên vệ sĩ tinh nhuệ gác cổng kia ra rồi giải quyết luôn.
“Cậu chủ, hai người này nhát gan như vậy, biết thế vừa rồi chúng ta cứ thế mà xông vào là xong, đỡ phải phiền phức làm gì?”
Lúc này, một vệ sĩ quả cảm của nhà họ Sở đứng sau Sở Phàm không kìm được mà lên tiếng hỏi.
Sở Phàm mỉm cười nói: “Đấy là vì tôi có tình báo, dưới chiếc bàn ăn cơm của bọn họ có nút báo động, một khi chúng ta vào đây mà chưa kịp xử lý hai bọn họ, để bọn họ nhấn nút báo động vậy thì sau đó chúng ta sẽ rơi vào thế bị động ngay”.
Vừa nói Sở Phàm vừa đi vào trong trước.
Mấy vệ sĩ đi theo sau vào xem thì thấy đúng là phía dưới chiếc bàn ăn đầy rượu thịt của bọn chúng có một nút màu đỏ, hơn nữa hai bên có hai chiếc luôn.
Cũng có nghĩa là nếu sau khi bọn họ xông vào, mà không thể giải quyết được bọn chúng trong ba giây thì hai người đó sẽ có cơ hội để nhấn nút báo động, đến lúc đó thì gay to.
Vì dù sao núi Ngũ Vân vẫn là địa bàn nhà họ Phùng, kể cả bọn họ có bản đồ địa hình trong tay nhưng đánh ở sân khách chắc chắn không thể quen thuộc bằng đối phương được.
Sở Phàm cũng mặc kệ những điều này, lúc anh vào đến nơi ánh mắt của anh đã nhắm vào hai cô gái ở trong chiếc cũi sắt rồi.
“Dao Dao, chị Tuyết!”
Anh gọi lên một tiếng, rồi nhanh chân lao về phía chiếc cũi sắt, dùng một đấm phá tan luôn chiếc khóa cũi.
Anh cẩn thận đỡ hai cô gái dậy, anh thấy nhịp thở của hai người vẫn bình thường, không giống như bị trúng độc hay bị thương gì cả, lúc này anh mới thở phào, hơn nữa quần áo trên người của hai cô gái vẫn còn nguyên vẹn, chắc là vẫn chưa bị đối đãi quá đáng gì.
Nhưng nghĩ thì cũng đúng, từ lúc Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết bị bắt đền giờ, tổng cộng cũng mới chỉ mấy tiếng đồng hồ thôi.
Phùng Thiên Lâm là một nhân vật có máu mặt ở thành phố Vân Hải, chắc chắn sẽ không bất chấp thể diện mà làm những việc ức hiếp phụ nữ, hơn nữa có ông ta ở đây thì đám đàn em của ông ta cũng không dám làm càn, cho nên Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết mới vẫn an toàn như vậy.
Một lúc sau, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết tỉnh lại bởi tiếng gọi liên tục của Sở Phàm.
Hai cô gái bàng hoàng, khi nhìn thấy rõ người đứng trước mặt là Sở Phàm, hai người mới hoàn hồn, hét lên một tiếng rồi ôm chầm lấy người đàn ông trước mặt.
“Sở Phàm, may mà cậu đến cứu chúng tôi!”, Kiều Tuyết nói với vẻ xúc động.
“Anh Sở Phàm, cuối cùng thì anh cũng đến, em thực sự rất sợ!”, Trần Mộng Dao rớm nước mắt, đúng là vì đã quá sợ hãi.
Sở Phàm phải an ủi mãi thì hai cô gái mới lấy lại được tinh thần, đồng thời anh cũng cảm thấy quyết định của bản thân rất đúng, nếu đến muộn chút nữa e rằng chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều.
“Được rồi, chúng ta ra ngoài đi đã”.
Thấy tinh thần của hai cô gái có vẻ không sao nữa, Sở Phàm mới nhẹ nhàng lên tiếng.
Sau đó anh đưa Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết ra khỏi nhà thờ tổ, lúc sắp ra khỏi cửa, anh còn đưa mắt ra hiệu cho một vệ sĩ quả cảm đứng bên cạnh, người vệ sỹ liền hiểu ngay ý của Sở Phàm và quay đầu đi thực hiện luôn.
Mặt khác, người của Giang Mậu đã tra tấn cho đám người trong mấy văn biệt thự của nhà họ Phùng sợ khiếp hồn khiếp vía.
Có người đang tắm bị nhìn trộm, có người đang vụng trộm với giúp việc thì bị quay clip, người đang xem phim kinh dị trong phòng thì bị người bên ngoài giả ma dọa cho sợ mất mật.
Trong chốc lát, một ngọn núi Vân Sơn đang yên tĩnh bỗng trở lên ồn ào đến náo loạn.
Phùng Thiên Lâm đang ngủ cũng bị tỉnh dậy, vội vàng gọi quản gia tới hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ông quản gia cũng ngơ ngác, lắp bắp mãi không nói nên lời.
Phùng Thiên Lâm trừng mắt nhìn ông ta một cái, rồi khoác chiếc áo ngoài và đem theo mấy vệ sĩ đi ra ngoài xem tình hình thế nào.
Chờ sau khi ông ta đi hết một vòng tìm hiểu mọi chuyện xong, sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên tím tái: “Chết tiệt, có kẻ đột nhập!”
“Ai đột nhập cơ ạ?”
Đám vệ sĩ tinh nhuệ chuyên phụ trách bảo vệ sự an toàn cho cả ngọn núi Ngũ Vân từ tiểu đội trưởng đến đại đội trưởng đều mặt mày ngơ ngác.
Phùng Thiên Lâm bất giác quay người sang tát cho tên đại đội trưởng một cái thật mạnh: “Đúng là một lũ vô dụng, từ chân núi đến đỉnh núi có nhiều nút canh gác như thế để làm gì, có người ngoài đột nhập vào trong núi Ngũ Vân rồi mày có biết không?”
Tên đại đội trưởng bị ăn cái tát tím mặt, cuối cùng cũng ngớ người ra.
Hắn vội vàng mở bộ đàm liên lạc với người giám sát bên dưới, kết quả vừa mở bộ đàm lên, giọng nói bên trong truyền tới khiến mặt hắn biến sắc.
“Một đôi ba này”.
“Bỏ qua”.
......
Còn chưa đợi phía bên kia lên tiếng, tên đại đội trưởng lập tức tắt bộ đàm, ánh mắt ngượng ngùng xấu hổ và lo sợ nhìn về phía Phùng Thiên Lâm.
Phùng Thiên Lâm cười khẩy một tiếng: “Chuyện này rồi tao sẽ tính sổ với chúng mày sau, giờ mau đi đến nhà thở tổ xem đi!”
Ông ta cũng đâu có ngu, lúc này mà dám xông vào nhà họ Phùng của ông ta thì ngoài Sở Phàm muốn cứu người ra thì chẳng còn ai khác cả, mà Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết bị nhốt ở trong nhà thờ tổ, cho nên ông ta buộc phải qua đó xem sao!