“Chị có thể đến đây thì tôi sao lại không thể đến?”
Trần Mộng Dao tỏ vẻ khó chịu, cô lạnh lùng nói.
“Ôi, mới có mấy ngày không gặp mà đã biết cãi người khác rồi à, cái loại sinh ra mà không có người nuôi dạy như mày, mày có tư cách gì mà nói chuyện với tao kiểu đấy?”
Trần Mộng Vũ không ngờ là Trần Mộng Dao lại cãi lại cô ta, cô ta tức không để đâu cho hết, đi lên định tát cho Trần Mộng Dao một cái.
Ai ngờ cô ta vừa giơ tay lên đã bị Kiều Tuyết bóp chặt, rồi văng mạnh ra!
“Ái da!”
Trần Mộng Vũ kêu đau lên một tiếng, rồi ngã nhào xuống nền nhà, sắc mặt như thể vô cùng đau đớn.
Nhưng Trần Mộng Dao biết, đây chỉ là chị ta đang giả vờ thôi, phải biết là Trần Mộng Vũ bình thường hống hách ghê gớm, nếu mà yếu đuối thế này thì chị ta làm sao mà hống hách nổi?
“Mộng Vũ, em sao thế?”
Trong đám người, đột nhiên có một giọng nói ân cần vang lên, rồi một người đàn ông thanh niên mặc comple trắng đi nhanh tới.
“Anh Hải, bọn họ ức hiếp em!”
Trần Mộng Vũ ngã luôn vào lòng Phong Minh Hải một cách hết sức tự nhiên, rồi mách luôn.
Ánh mắt sắc lạnh của Phong Minh Hải nhìn qua Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết một lượt, đang định chửi thì đột nhiên bị nhan sắc của hai cô gái làm cho kinh ngạc.
Nói thật thì tuy Trần Mộng Vũ cũng xinh đẹp, nhưng nếu so với Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết thì vẫn còn kém xa, nếu không phải vì Trần Mộng Vũ giỏi chuyện giường chiếu, thì Phong Minh Hải đã không giữ cô ta lại bên mình rồi.
“Hờ hờ, hai người đẹp, có hiểu nhầm gì với Trần Mộng Vũ nhà tôi à?”
Phong Minh Hải mặc kệ Trần Mộng Vũ, anh ta cười rồi đi lên phía trước, hỏi với thái độ rất ôn hòa.
Kiều Tuyết nhìn anh ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Nếu đã đưa cô ta ra ngoài, thì phải trông cho cẩn thận, đừng để vừa mới gặp người ta đã muốn chạy đến cắn người ta, ở đây đều là những đại gia khủng cả, nếu không may đụng phải một nhân vật tai to mặt lớn nào đó, anh có chắc sẽ còn đứng ra bảo vệ cho cô ta không?”
Câu nói vừa dứt, sắc mặt của Phong Minh Hải đột nhiên cứng lại.
Nhà họ Phong của anh ta ở trong khu Tịnh Yên dù sao cũng nằm trong số những dòng họ lớn, cho dù không so được với những ông lớn như nhà họ Tần nhà họ Liễu, nhưng ở trong dinh thự Genesis này, dám không nể mặt Phong Minh Hải anh ta thì đúng là không có mấy ai cả.
Kiều Tuyết lại dùng thái độ đó nói chuyện với anh, khiến anh cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Kể cả Kiều Tuyết chỉ là nũng nịu, nói vài câu ngon ngọt, anh ta sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, rồi đưa Trần Mộng Vũ rời khỏi đó ngay, nhưng bây giờ, sự việc không còn đơn giản như vậy nữa.
Dù sao Phong Minh Hải ở trong khu Tịnh Yên cũng là nhân vật có chút máu mặt, trước mặt bao nhiêu ông lớn ở đây lại quát nạt anh ta như vậy, chẳng phải đã khiến anh ta mất mặt rồi sao?
“Người đẹp nói câu đó là không đúng rồi, Trần Mộng Vũ là một người rất hiền dịu, cô ấy không bao giờ tự nhiên mà gây sự với hai người đâu, chắc chắn hai người đã đắc tội gì với cô ấy, hay là để Mộng Vũ nói xem giữa mọi người là có mâu thuẫn gì nhé?”
Phong Minh Hải cười khẩy, sau đó ra hiệu cho Trần Mộng Vũ đến nói chuyện.
Những vị khách quý đứng xung quanh bị thu hút bởi đám người này, đều ngừng lại cuộc trò chuyện mà đi tới xem sao.
Trần Mộng Vũ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, bắt đầu bịa ra những chuyện tởm lợm để vu oan cho Trần Mộng Dao, trong đó chuyện khiến mọi người căm phẫn nhất là chuyện Trần Mộng Dao và Sở Phàm yêu nhau.
Ai bảo thân phận trước đây của Sở Phàm đúng là anh rể của cô, đây là một sự thật không cần bàn cãi.
Trong văn hóa truyền thống của Hoa Hạ luôn vẫn coi trọng khái niệm luân lí, Sở Phàm đã là anh rể của Trần Mộng Dao, kể cả sau này có xóa bỏ hôn ước với Trần Mộng vũ, nhưng về quan niệm luân lý thì hai người này sao có thể yêu nhau được?
“Hic, con gái bây giờ đúng là trơ tráo thật, đến anh rể của mình là cũng yêu được, không biết xấu hổ!”
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ, căm ghét nhìn vào Trần Mộng Dao, rồi nói ra những câu vô cùng khó nghe.
Sắc mặt Trần Mộng Dao hơi tái, cô lập tức bắt đầu giải thích, định nói rằng Trần Mộng Vũ và Sở Phàm không hề có tình cảm với nhau, rồi trong thời gian còn hôn ước, Trần Mộng Vũ đã đi lại với người đàn ông khác, nhưng giọng nói phản bác yếu ớt của cô thì không thể đỡ lại nổi với những âm thanh đang dồn dập mỉa mai kia.
Mọi người đều đứng về phía Trần Mộng Vũ, nên tất cả những phản bác của Trần Mộng Dao đều trở thành sự ngụy biện.
“Đủ rồi!”
Đúng lúc gay cấn, một giọng nói lanh lảnh vang lên khiến tất cả mọi người đều im lặng mà nhìn theo hướng âm thanh vọng đến.
Thấy Minh Khê mặc một bộ xườn xám bó sát đang đi tới với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc sảo nhìn một lượt những người vừa nói, cô nhìn đến ai người đó đều nhìn sang chỗ khác và không dám nhìn thẳng vào Minh Khê.
Những người đến tham gia buổi yến tiệc đều là những người hiểu cao biết rộng, Minh Khê là bà chủ của một công ty lớn, phía sau có cao ốc Thiên Môn chống lưng, tuy cô không có dòng họ gì, nhưng thế lực và gia thế hoàn toàn không hề kém bất kỳ dòng họ nào ở đây cả.
“Ai cho mấy người ở đây bịa chuyện vu oan cho bạn của tôi đấy?”
Minh Khê đi đến trước mặt Trần Mộng Vũ, trầm giọng nói.
Tuy cô đang đưa Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đi lên phía trước, nhưng ở đây lại có quá nhiều người quen biết với cô, muốn tạo mối quan hệ với cô, nên vừa rồi mới bận tiếp khách một lúc, cô mới tách khỏi Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, chờ lúc cô quay đầu nhìn thì đã không thấy bóng dáng hai cô gái kia đâu.
Vội vàng quay trở lại tìm thì thấy Trần Mộng Dao đang bị đám người đứng xung quanh chửi rủa, trong lòng cô chột dạ, mồ hôi lạnh cứ thế túa ra.
Trần Mộng Dao là bạn gái của cậu chủ, nếu để cậu chủ biết vì cô ấy sơ suất mà để Trần Mộng Dao phải chịu tủi thân lớn đến vậy, thì cô chắc chắn sẽ bị trách móc.
Nghĩ vậy, sự tức giận trong lòng lại càng mạnh mẽ hơn.
Bầu không khí lúc này trở nên yên lặng, đến cả Phong Minh Hải đối khi đối diện với Minh Khê cũng không dám nói to.
Nhưng Trần Mộng Vũ lại không biết Minh Khê là ai, cô ta đằng hắng giọng nói: “Đã làm sai thì phải chịu phạt, nhất là đã làm những chuyện nhục nhã xấu hổ, thì người khác không chửi vài câu được à?”
“Cô im miệng lại cho tôi!”
Sắc mặt Minh Khê thay đổi, nhìn trừng trừng vào Trần Mộng Vũ.
Trần Mộng Vũ lúc này mới ngớ người ra, thì ra Minh Khê là người phụ nữ mà đến Phong Minh Hải cũng không dám đắc tội, đúng lúc cô ta đang hối hận vì lỡ lời, Minh Khê đã bừng bừng nổi giận đến trước mặt cô ta.
“Cô chính là Trần Mộng Vũ đúng không?”
Minh Khê nhếch miệng nói: “Tôi biết cô.”
Cô ấy đúng là biết Trần Mộng Vũ, những vụ đen tối của Trần Mộng Vũ trước đây đã được bác Đinh thu thập lại và đưa cho cô, cho nên nếu nói về hiểu Trần Mộng Vũ, thì Phong Minh Hải chỉ bằng một phần mười cô thôi.
“Chị biết tôi?”
Trần Mộng Vũ vẫn chưa biết mình sắp gặp tai họa, trong lòng thậm chí còn âm thầm vui mừng, nếu có thể nhân cơ hội này tạo mối quan hệ với Minh Khê, vậy thì chẳng phải ngày thành công của cô ta sẽ càng gần hơn nữa sao?
Đến lúc đó, cả khu Tịnh Yên ai mà không biết đến cái tên ‘Trần Mộng Vũ’ này, ai còn dám không nể mặt cô ta nữa?
“Đương nhiên là tôi biết cô, lúc cô và Quách Siêu yêu nhau là tôi đã biết cô rồi, nhưng hôm đó cô vừa mới xong việc với Quách Siêu ở khách sạn ra, tôi nghĩ hai người lúc đó vừa mới mặn nồng xong nên không qua chào cô, cô Trần không để bụng chứ?”