Chàng rể phi thường - Full

Chương 204: Lại gặp Trần Mộng Vũ

Trước Sau

break

“Anh Sở Phàm, sao chúng mình không xuống dưới kia thế?”

Trần Mộng Dao đứng bên cạnh Sở Phàm, trong đôi mắt xinh đẹp toát lên vẻ tò mò lại vừa hồi hộp.

Cô cứ tưởng hôm nay chỉ là đi cùng Sở Phàm tham gia một buổi yến tiệc thôi, nhưng giờ xem ra bọn họ sao giống như thể nhà tổ chức buổi yến tiệc vậy, bình thường chẳng phải là nhà tổ chức mới ở trong phòng chờ để chờ đến lúc thích hợp mới đi xuống hay sao?

“Dao Dao, trước đây chẳng phải là em luôn tò mò về thân phận của anh à? Tối nay em sẽ được biết ngay thôi.” Sở Phàm mỉm cười nhìn Trần Mộng Dao mà nói.

“Thân phận của anh Sở Phàm á?” Trần Mộng Dao hơi kinh ngạc, tự nhiên lại càng hồi hộp hơn.

Thực ra, từ lúc Sở Phàm tổ chức sinh nhật cho cô ở trên đỉnh của khách sạn, cô đã nghi ngờ về số tiền của Sở Phàm từ đâu mà có.

Lúc đầu Sở Phàm nói do anh trúng xổ số, cô miễn cưỡng tin anh, nhưng sau đó xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, tiền của Sở Phàm gần như là chưa bao giờ hết, hơn nữa còn mua xe rồi mua nhà đẹp, nếu chỉ là trúng xổ số, thế thì phải trúng bao nhiêu tiền mới đủ?

Cho nên cô cũng nghi ngờ về nguồn gốc số tiền của Sở Phàm từ lâu rồi, và đương nhiên, cũng bắt đầu hoài nghi về thân phận của Sở Phàm.

Vốn dĩ Sở Phàm đã nói với cô từ lần trước, nhưng lại bị chuyện của Tăng Y Y làm lỡ mất, và bây giờ, cuối cùng Sở Phàm cũng muốn công khai ra thân phận của anh ấy rồi sao?

Thấy bộ dạng căng thẳng của Trần Mộng Dao, Sở Phàm cười nói: “Em yên tâm đi, em sẽ được biết thân phận thật sự của anh ngay thôi!”

Trần Mộng Dao gật đầu cái rụp, biểu cảm tràn đầy sự mong chờ.

Từng giây từng phút trôi qua, những vị khách ở tầng dưới đến mỗi lúc một đông hơn.

Phòng nghỉ của bọn họ đột nhiên có người gõ cửa, là Minh Khê mặc một bộ đồ xườn xám hoa màu xanh bó sát người đang đi tới: “Cậu chủ, lâu quá chưa gặp cậu rồi, người ta nhớ cậu quá đi mất thôi!”

Cùng với giọng nói uyển chuyển là thân hình nuột nà vòng nào ra vòng đó của Minh Khê đang đứng ở cửa, nhưng sau khi cô ấy phát hiện ra trong phòng chờ ngoài Sở Phàm còn có hai cô gái khác là Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Tôi, tôi vừa rồi nói nhầm, cậu Phàm, xin lỗi nhé......”

Sở Phàm lắc đầu cười, nói với vẻ bất lực: “Minh Khê, không cần phải nói lại đâu, tối nay tôi chuẩn bị công khai thân phận mà, Dao Dao và Kiều Tuyết lát nữa cũng sẽ biết thôi.”

Nói xong câu này, trong lòng Sở Phàm thực ra cũng hơi căng thẳng, vì vừa rồi những lời mà Minh Khê nói lại thân mật thái quá, Trần Mộng Dao chắc chắn sẽ nghi ngờ mối quan hệ của Minh Khê và anh cho xem.

Quả đúng thế thật, vốn dĩ Trần Mộng Dao còn đang căng thẳng nhìn Minh Khê, vừa nghe thấy những lời của Sở Phàm, đột nhiên hứng lên hỏi: “Anh Sở Phàm, vì sao anh lại là cậu chủ thế, lẽ nào anh là con cháu của một dòng họ lớn nào à?”

Trời ơi, nếu Sở Phàm là con cháu của một dòng họ lớn nào đó, vậy vì sao lại dùng thân phận là một trẻ mồ côi để đến ở nhà họ Trần tận ba năm như thế? Kể cả chịu đủ kiểu sỉ nhục của Trần Mộng Vũ cũng không phản kháng lại?

Dường như đoán được suy nghĩ của Trần Mộng Dao, Sở Phàm vuốt mái tóc dài của cô nói: “Em yên tâm đi, tối nay em sẽ biết tất cả.”

“Cậu chủ, chúng ta cũng đến lúc phải xuống dưới rồi.” Lúc này Minh Khê nhìn vào đồng hồ rồi nói với vẻ thúc giục.

“Ừ, tôi chuẩn bị một chút, Dao Dao, Kiều Tuyết, hai người đi cùng Minh Khê xuống trước đi.” Sở Phàm cười nói.

Hai cô gái gật đầu, rồi đi theo sau Minh Khê đi xuống đại sảnh tầng dưới.

Lúc này đây, trong đại sảnh của dinh thự Genesis, tất cả những đại gia, những ông tai to mặt lớn của khu Tịnh Yên đều đã có mặt, dòng họ phía sau mỗi người, riêng về khối tài sản ít nhất lên tới hàng chục triệu, chưa cần nói đến dòng họ lớn như nhà họ Tần hay nhà họ Liễu.

Trần Mộng Dao cầm chặt lấy tay Kiều Tuyết, đi theo phía sau Minh Khê mà căng thẳng nhìn ra xung quanh.

Tuy cô lớn lên từ nhỏ ở nhà họ Trần, thỉnh thoảng cũng có được tiếp xúc với những dòng họ khác, nhưng nhà họ Trần mà đi so sánh với những dòng họ này, thì đúng là không khác gì hạt cát giữa sa mạc.

Bất kỳ một dòng họ nào ở đây đều có thể đè bẹp nhà họ Trần một cách đơn giản, chưa cần nói đến những người con cháu của dòng họ lớn đang được mọi người vây quanh ở giữa đại sảnh này.

Còn Minh Khê ở bên cạnh bọn họ đây, khuôn mặt cười tươi rạng rỡ, trong lúc đưa hai người họ đi qua những người vị khách quý, chốc chốc lại chào hỏi những nhân vật máu mặt kia, rồi uống một ly, vô cùng tự nhiên và phóng khoáng, hơi hướng cởi mở như kiểu có vô số người tình nhưng chẳng thật lòng yêu ai vậy.

Dáng vẻ giờ đây của Minh Khê gần như là phong cách sống mà đa số các cô gái đang hướng tới.

“Trần Mộng Dao, sao mày lại ở đây?!”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang bên tai Trần Mộng Dao.

Cô quay đầu nhìn, mới thấy người vừa gọi cô lại chính là Trần Mộng Vũ mà lâu lắm rồi không liên lạc nữa.

Từ sau khi Sở Phàm cứu cô ra khỏi nhà họ Trần lần trước, cô không còn quan tâm đến sống chết của nhà họ Trần nữa, dù sao đã biết được cô không phải là người của nhà họ Trần, nếu còn quan tâm nữa thì chỉ càng đem thêm ấm ức vào người thôi.

Điều khiến cô bất ngờ nhất đó là Trần Mộng Vũ lại tham gia buổi yến tiệc lần này.

Lạ thật, nhà họ Trần chẳng phải đã suy sụp rồi sao, sao còn để Trần Mộng Vũ đến đây, phải biết là những dòng họ có thể tham dự buổi yến tiệc ngày hôm nay chẳng có ai mà không có thực lực hơn nhà họ Trần gấp mười lần cả?

“Tao đang hỏi mày đấy, mày điếc à?”

Trần Mộng Vũ hống hách đi đến trước mặt Trần Mộng Dao mà vênh váo nói.

Tối hôm nay cô ta được xuất hiện ở đây không phải với tư cách nhà họ Trần, mà là dựa vào nhà họ Phong ở trong khu Tịnh Yên, nhìn tổng thể thì thực lực nhà họ Phong không bằng những dòng họ lớn như nhà họ Tần và nhà họ Liễu, nhưng dù sao cũng là thuộc các dòng họ lớn, nên vẫn đủ tư cách để tham gia buổi yến tiệc này.

Và người đưa cô ta đến, chính là Phong Minh Hải, con cháu nhà họ Phong.

Từ sau khi nhà họ Trần bị làm cho suy sụp, nhà Trần Mộng Vũ vì đắc tội với Sở Phàm, nên đã bị người nhà họ Trần nhắm vào rồi phỉ nhổ, cuộc sống không hề được thoải mái.

Thêm vào chuyện lần trước bỏ tiền ra thuê sát thủ giết Sở Phàm thất bại, càng khiến cho nhà họ Trần trở nên khó khăn hơn, đang đứng bên bờ vực tan rã, bà Trần thì tức quá sinh bệnh, phải nhập viện và nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng nằm được vài ngày đã bị người ta đuổi ra.

Vì lúc đó nhà họ Trần đã không còn tiền để cho bà Trần tiếp tục được ở trong phòng chăm sóc đặc biệt đó nữa.

Giờ đây bà Trần đã nằm mê man ở nhà, cảm giác như thể sẽ đến tây phương cực lạc bất cứ lúc nào.

Sau khi Trần Mộng Vũ và Quách Siêu chia tay, thì những tháng ngày xa hoa cuối cùng đã không còn nữa, cô ta chỉ còn cách suốt ngày đến quan bar uống rượu say khướt, kết quả có một lần say rượu xong cô ta bị mấy tên côn đồ trêu ghẹo, suýt nữa thì bị đối phương lôi vào trong con hẻm nhỏ làm nhục.

Đúng lúc cấp bách, Phong Minh Hải xuất hiện, cứu cô ta ra khỏi đám côn đồ đó.

Trần Mộng Vũ thấy Phong Minh Hải ăn mặc sang trọng, lập tức tỏ vẻ yếu đuối, cứ thế ôm Phong Minh Hải mà khóc lóc kể khổ.

Phong Minh Hải thấy Trần Mộng Vũ mặt mũi xinh đẹp, nên cũng kiên nhẫn nghe hết những gì mà cô ta kể lể.

Sau đó hai người cùng đi vào khách sạn mây mưa một đêm, không thể phủ nhận, tài năng của Trần Mộng Vũ lúc ở trên giường vô cùng suất sắc, cô ta chăm sóc cho Phong Minh Hải cảm thấy vô cùng thoải mái và thỏa mãn, nên Phong Minh Hải liền giữ cô ta ở bên mình.

Từ hôm đó trở đi, Trần Mộng Vũ lại được sống một cuộc sống xa hoa sung sướng.

Lần này là được thơm lây từ Phong Minh Hải để đến tham dự buổi yến tiệc ở dinh thự Genesis tối nay.

Không ngờ rằng, lại gặp Trần Mộng Dao ở đây, như thể gặp phải kẻ thù vậy, cô ta vô cùng tức tối.

 

 

 

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc