Giang Mậu nhìn khẩu súng đen, cười lạnh: “Mọi người nóng lòng đến thế cơ à? Tôi còn tưởng được ăn nốt bữa cơm cơ đấy!”
“Sếp Giang, cậu không cần phải giả vờ giả vịt nữa đâu, biết bọn tôi sẽ tới chắc cậu cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi, thế nên lật bài đi!” Ngô Diệu cũng không lòng vòng, lấy điện thoại ra bấm vài số, dưới tầng bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân rầm rập.
Mấy vị đại biểu đàm phán còn lại cũng lần lượt ngửa bài, trong nháy mắt cả nhà hàng Truy Tinh Lãm Nguyệt đều bị đàn em của các thế lực bao vây.
Chỉ cần bọn họ hạ lệnh, đám đàm em đó sẽ lập tức tuồn vào, khống chế đám người Giang Mậu.
Tuy vậy Giang Mậu vẫn ung dung, chẳng có chút gì là lo lắng, có vẻ như tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn.
Khi ai nấy đều nghi hoặc thì Giang Mậu đưa mắt nhìn sang trợ thủ đắc lực bên cạnh, người nọ nghiêm nghị, từ trong túi lấy ra một chiếc điều khiển to bằng bàn tay, ở giữa có một nút to màu đỏ.
Khoảnh khắc anh ta bấm cái nút màu đỏ ấy, đám người Ngô Diệu giật thót một cái.
Tất cả chỉ nghe thấy tiếng “tít tít” phát ra từ cột trụ trần nhà, chân tường, thậm chí là từ ghế ngồi của mấy đại biểu đàm phán.
Giây phút ấy, ai nấy mặt mày tái mét, bọn chúng cúi đầu, nhận ra không biết từ đã bị mười mấy tên áo đen lực lưỡng bao vây từ bao giờ!
“Giang Mậu, mày điên rồi?!”
Đám người phẫn nộ, vội vàng đứng dậy khỏi ghế.
Nhưng bọn chúng còn chưa kịp động đậy thì đã thấy Giang Mậu đưa một ngón trỏ lên miệng, ra dấu yên lặng: “Suỵt. Tôi khuyên mọi người đừng cử động, người anh em này của tôi rất nhát gan, bây giờ tầng trên tầng dưới bao nhiêu người thế này, cậu ta đã căng thẳng lắm rồi, lỡ như mọi người chạy lung tung làm cậu ấy giật mình, không cẩn thận ấn vào cái nút kia thì chúng ta coi như xong luôn đấy.”
Vừa nghe xong, mấy đại biểu kia vội vã ngồi yên tại chữ, không dám tự ý động đậy.
Sở Phàm ở trong góc nở nụ cười, chẳng hề lo lắng gì.
Tuy cách làm này của Giang Mậu khiến anh rất bất ngờ nhưng dường như chỉ có làm như vậy mới có thể hóa giải cục diện trước mắt. Dù Giang Mậu có ghê gớm tới đâu thì cũng không thể nào đỡ được liên minh của năm bè thế lực, cho dù khu Tịnh Yên là địa bàn của hắn nhưng thân cô thế cô cũng không thể địch lại cả đám.
Nhưng anh tin Giang Mậu sẽ không nhấn cái nút đó, anh ta vừa mới làm lão đại, sao có thể quẫn trí tới mức cùng chết với đám người này được, chẳng qua là chỉ muốn dùng cách này để lấy lại quyền chủ động mà thôi.
Quả nhiên, đám đại biểu kia sau một hồi im lặng mới lên tiếng: “Sếp Giang, chúng tôi cảm thấy đề nghị vừa nãy của cậu rất hay, chi bằng chúng ta ngồi xuống cùng nhau bàn bạc, cậu bảo người anh em của cậu cất cái kia đi được không?”
Giang Mậu cười nhạt, liếc mắt nhìn trợ thủ đắc lực.
Người kia hiểu ý, cất điều khiển quả bom vào túi áo, nhưng anh ta không hề rút tay ra khỏi túi áo mà vẫn giữ cái điều khiển trong tay.
Điều này khiến đám đại biểu kia mất bình tĩnh, thế này thì có khác gì quả bom hẹn giờ cơ chứ?
Đợi sau khi ai đã về chỗ nấy, Giang Mậu mới nói: “Giang Mậu tôi khác các anh, tuy rằng tôi có dã tâm, nhưng tôi hiểu rằng không thể cố quá được. Các anh xem, ngay cả vấn đề trên địa bàn của mình mà các anh vẫn chưa giải quyết xong mà lại muốn bành trướng thế lực? Còn chưa hiểu rõ tình hình khu Tịnh Yên mà đã dám với tay sang đây, đúng là gan to tày trời.”
“Nhưng mà, các anh yên tâm, các anh thò bao nhiêu cánh tay sang thì tôi chặt bấy nhiêu cái, đến khi nào các anh sợ thì thôi. Các anh muốn can dự vào việc ở khu Tịnh Yên thì phải tự hỏi bản thân xem có đủ tư cách không chứ.”
Nghe xong, cả đám đại biểu mặt mày nhăn nhó.
Ngô Diệu sôi máu, hắn ta đập bàn, trợn mắt nói với Giang Mậu: “Giang Mậu, mẹ nó mày làm gì làm đi. Tao không tin mày dám ấn nút đấy, cùng lắm thì chết chùm, mày có dám không?!”
Giang Mậu cười, nói: “Dám hay không không phải do tôi mà là do thái độ của các anh quyết định, anh cứ sửng cồ lên như thế thì ra đây mà cướp điều khiển đi.”
“Tao…”
Ngô Diệu sững người, mặt đỏ bừng, không biết đáp thế nào.
Vốn hắn chỉ giả vờ mà thôi, sao dám xông lên cướp điều khiển chứ, chẳng may ấn vào cái nút kia thế thì chẳng phải là toi à? Khó khăn lắm hắn mới thay thế Mao Cương lên làm lão đại, còn chưa được bao lâu, sao có thể dễ dàng chết thế được?
Lúc này, Sài Tiến – đại biểu Long Hổ Đàn nói: “Sếp Giang, nếu cứ tiếp tục căng thẳng thế này thì đều bất lợi với mọi người, thà rằng chúng ta suy nghĩ theo hướng khác xem?”
“Suy nghĩ thế nào?” Giang Mậu nheo mắt đánh giá Sài Tiến, chậm rãi nói.
Trong số đại biểu đàm phán lần này, chỉ có Sài Tiến là người mà hắn không cảm thấy khó dò, cho dù tên tiểu nhân đắc chí như Ngô Diệu hay là kẻ lẳng lơ như Rose và mấy tên đại biểu khác thì đều lộ rõ sự tham lam qua cử chỉ, lời nói.
Chỉ có tên Sài Tiến này là luôn để gương mặt cười vô hại, không đắc tội với bất kỳ ai, nhưng chính kiểu như vậy mới khiến người ta phải cảnh giác.
“Sếp Giang cho rằng năm thế lực chúng tôi cấu kết để bắt nạt một mình anh là rất bất công, tôi thấy cũng đúng thế thật. Chi bằng thế này, năm phe chúng tôi mỗi bên cử ra một người đại diện, còn anh thì chọn ra năm thuộc hạ giỏi giang.”
“Hai bên chúng ta cùng đọ sức một trận, chia năm hiệp đấu, thắng ba hiệp là thắng.”
“Nếu như chúng tôi thua, chúng tôi không chỉ rút khỏi đây mà mỗi bên sẽ để lại hai mươi triệu tệ tiền bồi thường tổn thất tinh thần, nếu như người của các anh thua thì sẽ nhường lại một nửa địa bàn, băn người chúng tôi sẽ tự phân chia, anh thấy sao?”
Nghe xong, Giang Mậu rơi vào trầm tư.
Không thể phủ nhận, cách này đúng là hấp dẫn, bởi vì Giang Mậu không hề muốn chết cùng với đám người này, nếu để lâu, sẽ bị bọn chúng phát hiện ra suy nghĩ thực sự của hắn, e là mấy quả bom rởm này sẽ không thể hù dọa bọn chúng được.
Huống hồ, nếu hắn thắng thì không chỉ khiến đám người này rút lui mà còn có thể lấy được cả trăm triệu tiền bồi thường, cho dù hắn có thua thì cũng chỉ bị mất một nửa địa bàn, cái giá này vẫn có thể chịu được.
Nghĩ tới đây, Giang Mậu lập tức nói: “Đề nghị hay lắm, mọi người thấy sao?”
Sở Phàm ở bên cạnh thấy vậy, lặng lẽ lắc đầu, Giang Mậu vẫn còn nông nổi quá, bây giờ mà hắn đồng ý thì chẳng phải là mất luôn quyền chủ động khó khăn lắm mới có được hay sao?
Mấy tên đại biểu kia sau khi suy nghĩ cũng lần lượt gật đầu đồng ý.
Chuyện tới nước này, đây là cách thích hợp nhất rồi, nếu tiếp tục làm căng thì đều bất lợi cho cả hai bên.
Lát sau, năm tên đại biểu chọn ra năm người ra trận, còn Giang Mậu sau khi chọn hết bốn người thì tìm mãi không ra người thứ năm.
“Để tôi thử xem.”
Đang lúc đau đầu thì Sở Phàm đột nhiên lên tiếng.
Mặt Giang Mậu biến sắc, đang định gọi “Anh Phàm” thì sau khi thấy ánh mắt của anh đành ngậm miệng.
Năm đối thủ phía đối diện nhìn thấy Sở Phàm ăn mặc rách rưới, lôi thôi thì không nhịn nổi bật cười.
“Sếp Giang, anh không tìm được người mà lại phái cái tên vô dụng ẻo lả này ra để đâm đầu vào chỗ chết à? Tôi e là tí nữa tôi đấm một phát anh ta lại chết luôn, ha ha!”