Lúc này chỉ thấy khu đất trống phía sau lưng có tới bảy tám chiếc Santana đã được mông má lại và đỗ ở đó.
Khi cửa xe mở ra, một nhóm cả nam lẫn nữ ngông ngênh xuống xe, hùng hổ đi đến.
Ánh mắt Sở Phàm liếc qua bọn họ rồi dừng lại ở một bụi cây cách đó không xa.
Sau khi có được nội lực, thì các giác quan của anh trở lên nhạy bén hơn, trong đám bụi rậm đó đều có người mai phục, đây rõ ràng là phía bên đàm phán đưa tới chỉ vì sợ Giang Mậu sẽ giở trò với bọn họ.
Trong lúc Sở Phàm còn đang nghĩ thì đám người đó đã đến trước cửa.
“Này, chó khôn không cản đường, mau cút sang một bên!” Dẫn đầu là một người đàn ông đeo kính đen, tóc tai bù xù, mặc áo comple đen trông không khác gì con quạ trong bộ phim Người trong giang hồ vậy.
“Thằng chó này mày nói cái gì đấy?”
Đàn em ở cửa trợn mắt nhìn người đàn ông đó, xắn tay áo lên giống như chuẩn bị đánh nhau đến nơi.
Sở Phàm lập tức ngăn bọn họ lại nói: “Đừng nóng vội, hãy để họ vào trước đã, có lẽ Giang Mậu đã đợi khá lâu rồi.”
Mấy tên đàn em liền gật đầu rồi nhường đường, người đàn ông trông giống như con quạ đen kia cười hả hê, rồi cùng đám người đến đàm phán bước lên tầng trên.
Trên tầng đã được dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ sảnh chỉ còn lại một chiếc bàn ở chính giữa, Giang Mậu và những người thân cận của hắn đã ngồi sẵn ở đó, ánh mắt chăm chú vào đám người đại diện đến đàm phán đang bước lên.
“Các vị, tôi chờ mọi người cũng khác lâu rồi, xin mời ngồi.” Giang Mậu đứng dậy, cười lạnh lùng nói.
Đám người đó cũng rất bình tĩnh, vô cùng thản nhiên ngồi vào ghế đối diện với Giang Mậu.
Sở Phàm cũng từ tầng dưới bước lên, khi Giang Mậu nhìn thấy anh, hắn định đứng dậy đón anh nhưng Sở Phàm lại nháy mắt ra hiệu cho hắn không được để lộ thân phận của anh.
Giang Mậu hiểu được ý của anh, liền giả vờ như không nhìn thấy Sở Phàm, sau đó gọi nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.
“Sếp Giang thật là phóng khoáng, lại mời chúng tôi ăn cơm ở một nơi sang trọng như thế này, vinh hạnh cho chúng tôi quá!”
Người lên tiếng chính là người đàn ông được ví như quạ, hắn tên là Ngô Diệu, là một trong những trợ thủ đắc lực trước đây của Mao Cương, lần trước khi đối phó với Sở Phàm ở nhà máy bỏ hoang thì hắn lại được điều đi nơi khác làm nhiệm vụ nên hắn đã thoát được lần đó.
Khi trở về thấy Mao Cương đã bị Giang Mậu xử lý, hắn lập tức lôi kéo những người có mối quan hệ tốt với hắn, và lập tức trở thành đại ca thứ hai kế nhiệm sau Mao Cương, hơn thế còn liên kết với các thế lực khác bên ngoài.
“Các vị không định giới thiệu về bản thân chút à?” Đợi khi phục vụ rót đầy rượu cho tất cả mọi người có mặt thì Giang Mậu nhìn lần lượt một vòng rồi nói.
“Sếp Giang nói có lý, nếu buổi tối hôm nay việc đàm phán được thuận lợi, vậy thì sau này anh chị em chúng ta sẽ được cùng nhau làm việc, nên bây giờ tìm hiểu làm quen trước với nhau cũng là chuyện đương nhiên.”
Người lên tiếng vẫn là Ngô Diệu, ai không biết lại tưởng rằng hắn là người được Giang Mậu nhờ vả đến để làm người phát ngôn nhưng người nào hiểu thì đều thấy rằng, thằng cha này thực chất đang tranh giành quyền chủ đạo trong cuộc đàm phán buổi tối hôm nay.
“Vậy thì tôi xin giới thiệu trước, tôi tên là Ngô Diệu, trước làm việc dưới quyền của anh Mao, nhờ vào phúc của sếp Giang đây mà giờ tôi đã trở thành người đứng đầu ở phố Tây của khu Tịnh Yên, sau này mong được mọi người giúp đỡ.” Ngô Diệu chắp tay hướng về mọi người có mặt ở đó mỉm cười, một kiểu cười rất chi là du côn du đãng.
“Tôi là Tôn Thành, phó hội trưởng hội Tiểu Đao thành phố Sùng An, tôi đã được nghe danh tiếng của Sếp Giang từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt, hóa ra cũng chỉ thế mà thôi.” Ngô Diệu vừa dứt lời thì người đàn ông ngồi bên cạnh hắn trên mặt có vết sẹo, cười lạnh lùng nói.
Giang Mậu cũng không tức giận, hắn chỉ cười rồi nhìn tiếp sang người thứ ba.
Người thứ ba là một người phụ nữ khá quyến rũ, cô ta tô son môi đỏ đậm, mặc một bộ sườn xám khá là sexy, làm lộ rõ đường nét cơ thể đẹp mê hồn, vùng ngực và hai đùi lộ ra làn da trắng nõn, vô cùng thu hút, khiến đám đàn ông ngồi ở đó không ngừng nuốt nước miếng ừng ực.
“Tôi là Rose, người phụ trách Night Rose ở thành phố Sùng An, lần đầu tiên tôi đến khu Tịnh Yên hy vọng anh Giang chiếu cố nhiều hơn, anh đừng bắt nạt người ta đấy nhé.” Rose nháy mắt và mỉm cười đầy ẩn ý với Giang Mậu.
Không thể phủ nhận một điều rằng, khả năng dụ dỗ của người phụ nữ này không hề tầm thường, cho dù một người từng trải lăn lộn nhiều trên thương trường như Giang Mậu cũng khó mà kiềm lòng, hắn vội vàng quay đầu ra hướng khác.
Trái lại, Sở Phàm đang ngồi bên cạnh thì không hề có chút cảm giác nào cả.
Sự thu hút cám dỗ từ người phụ nữ này phần lớn xuất phát từ ngoại hình cơ thể của cô ta, không giống như Minh Khê có vẻ đẹp toát ra từ bên trong, cũng không giống Hạ Trúc, bình thường thì như chị đại lạnh lùng cao ngạo, một khi thể hiện sự quyến rũ thì không khác gì yêu tinh khiến cánh đàn ông chết mê chết mệt.
Ngồi kế bên cạnh Rose là một người lớn tuổi, là đại diện thế lực đến từ thành phố Tân Dương, ông ta rất kiệm lời, mọi người chỉ biết ông ta gọi là ông Vi đến từ một một tổ chức có tên là Thiên Cung, cái tên này nghe cũng khá là có khí thế.
Cuối cùng là một người đàn ông trung niên, trông lịch lãm nhã nhặn, khi đến lượt mình ông cũng nở một nụ cười hiền nói: “Xin chào các ông chủ ở đây, tôi tên là Sài Tiến, là đại diện của Long Hổ Đàn thành phố Phụng Khâu, hy vọng sau này được mọi người giúp đỡ.”
Nhìn dáng vẻ khép nép của ông ta khiến nhiều người có mặt tỏ thái độ coi thường.
Chỉ có Sở Phàm nhìn ông ta với ánh mắt kinh ngạc, anh nhìn chằm chằm Sài Tiến một lúc lâu.
Long Hổ Đàn chính là tổ chức dưới quyền của Sở Vân chính là em họ của anh, thật không ngờ rằng Sở Vân vẫn để người của cậu ấy tham gia vào cuộc chiến ở khu Tịnh Yên này.
Tên nhóc này rốt cục đang nghĩ gì chứ?
“Nếu mọi người đều đã giới thiệu xong vậy thì chúng ta bắt đầu đàn phán thôi.”
Giang Mậu vỗ tay, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Lúc này, Ngô Diệu nhìn xung quanh nói: “Ô, chẳng phải vẫn còn một thế lực nữa hay sao, sao vẫn chưa đến nhỉ?”
Mọi người bấy giờ mới chợt sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra đúng là thiếu mất một thế lực nữa, Sở Phàm cũng có chút ấn tượng, lúc đó bác Đinh cũng có nói, Mao Cương đã liên kết với hai thế lực của thành phố Sùng An, thành phố Tân Dương cùng với Long Hổ Đàn của thành phố Phụng Khâu.
Cùng với thế lực của Giang Mậu thì đúng ra tối nay phải có tất cả bảy đại diện các thế lực mới đúng, nhưng giờ mới chỉ có 6 người và cũng không rõ đại diện thế lực còn lại đã đi đâu rồi.
“Thôi vậy, nếu họ không đến thì chứng tỏ là họ đã từ bỏ cuộc đàm phán tối hôm nay, chúng ta cũng không cần phải câu nệ làm gì.” Giang Mậu xua tay, trầm giọng nói.
Những người còn lại suy nghĩ một lúc rồi cũng lần lượt gật đầu đồng tình, bớt đi một thế lực đến tranh giành với họ đương nhiên là quá tốt rồi, đương nhiên phải thấy vui vì điều đó.
“Vậy thì tôi cũng xin nói thẳng, mục đích đến đây của các vị lần này rất rõ ràng, chính là muốn có chân trong khu Tịnh Yên này.”
Giang Mậu nhìn đai diện của các bên, trầm giọng nói: “Nhưng nơi này tôi đã kinh doanh nhiều năm nếu muốn tôi nhượng lại đương nhiên là không thể được, tôi tin rằng nếu có bất kỳ thế lực nào muốn đến địa bàn của mọi người bắt mọi người rút lui thì chắc chắn mọi người cũng không bằng lòng đúng không?”
Đại điện các bên đều không lên tiếng, mỗi người biểu lộ một vẻ mặt khác nhau, và tất nhiên họ đều có dự tính của riêng mình.
“Tôi đã nói rồi, nếu mọi người muốn có địa bàn ở khu Tịnh Yên, tôi có thể vạch ra một phần cho mọi người, nhưng phải xem thành ý của mọi người đến đâu, không thể vì mọi người đông mà muốn tay không bắt sói chứ?” Giang Mậu nói tiếp.
Hắn vừa dứt lời thì Rose tiếp lời: “Anh Giang nói cũng có lý nhưng anh Giang phải hiểu rõ rằng nếu theo như anh vừa nói thì những người như chúng tôi về đây tụ họp hôm nay còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Bàn chuyện làm ăn ai mà không biết, nếu thoải mái thì chỉ cần qua điện thoại cũng có thể đàm phán xong, nhưng hôm nay tất cả chúng tôi đến đây vậy mà anh Giang vẫn muốn thấy sự chân thành của chúng tôi, nghe không hợp lý lắm thì phải?’
Vừa nói, Rose vừa rút từ trong ngực cô ta ra một khẩu súng màu đen đặt lên bàn.
Lúc này, bầu không khí trong cả đại sảnh trở nên vô cùng căng thẳng.