Tám giờ tối, Sở Phàm nhìn theo địa chỉ mà Tăng Y Y cho anh, rồi đến nhà hàng có tên là Bách Vị Hương.
Hình như là vì chú ý tới cảm xúc của mấy người bạn cùng phòng của Sở Phàm, nên lần này Tăng Y Y đã chọn một quán ăn khá là bình dân, chứ không phải là những nhà hàng đồ tây cao cấp gì đó.
Khi Sở Phàm đến nơi, Lí Dục cùng bạn gái cậu ta, với cả Triệu Hiểu Kim, Lâm Khải đều đã đến được một lúc.
Mấy người họ ngồi ở bên cạnh bàn ăn, đang nói chuyện rất rôm rả với mấy người bạn cùng ký túc của Tăng Y Y.
Tuy ban đầu mấy cô gái đó không thích Triệu Hiểu Kim và Lâm Khải cho lắm, nhưng gặp gỡ vài lần thì bắt đầu đón nhận bọn họ.
Nghe nói Triệu Hiểu Kim và một trong những cô gái đó tên là Vương Vân đã phát triển đến mối quan hệ yêu đương, Lâm Khải và một cô gái khác tên là Mạt Thiến Thiến cũng đang trong giai đoạn tình trong như đã mặt ngoài còn e, nên là chuyện vui sẽ chẳng còn bao lâu nữa đâu.
“Sở Phàm, cuối cùng thì cậu cũng đến, mà cậu cao su giờ quá nhỉ?!” Triệu Hiểu Kim nhìn thấy Sở Phàm, nên lớn tiếng hỏi.
Những người khác tạm dừng cuộc nói chuyện còn dang dở, đều nhìn sang Sở Phàm.
Tăng Y Y đứng lên ngay lúc đó, mặt mày niềm nở đi lên phía trước: “Cuối cùng thì cậu cũng tới, mau ngồi đi nè.”
Sở Phàm gật đầu, đặt mông xuống ngồi luôn bên cạnh Lâm Khải.
Mọi người ở đấy ai nấy đều ngạc nhiên, cứ thế nhìn Sở Phàm bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Bữa cơm ngày hôm nay là Tăng Y Y đặc biệt muốn tiếp đãi Sở Phàm, tuy mấy người họ cũng nhận được lời mời, nhưng trong lòng cũng thừa biết rõ nhân vật chính buổi tối nay là ai.
Cho nên vừa rồi khi ngồi vào bàn ăn, mấy người bọn họ cố tình ngồi sát vào nhau, để thừa ra một ghế trống ở bên cạnh Tăng Y Y, nhưng không ngờ là Sở Phàm lại vẫn không ngồi cạnh Tăng Y Y, khiến cho cả bàn ăn dường như bị bao phủ bởi muột bầu không khí gượng gạo.
May mà Tăng Y Y là hoa khôi của ban đối ngoại có tiếng trong trường, những kiểu không khí sượng sùng này cô ta chỉ cần giả vờ bắt chuyện vài câu là ngay lập tức mọi sự gượng gạo sẽ được tan biến.
Sở Phàm nhìn bọn Lí Dục một cái, rồi cười trêu trọc: “Quên mất không hỏi các cậu, vụ tớ và Vương Chí thi đấu, các cậu thắng được bao nhiêu thế?”
Anh không nhắc đến chuyện này còn đỡ, chứ vừa nhắc đến, khiến ba người bọn Lí Dục ngay lập tức cảm thấy chán nản.
Lí Dục cười mếu nói: “Sở Phàm, cậu biết chơi bóng rổ từ lúc nào thế? Mà còn siêu như vậy, ném phát nào trúng phát đấy, cậu không biết chứ sắc mặt của Vương Chí lúc đấy phải nói là đen như đít nồi, cảm giác ấy thú vị thật, chỉ là tôi và bọn Lâm Khải thì bị thua không ít......”
Sở Phàm ha ha cười lớn như thể cười trên nỗi đau của người khác vậy: “Ai bảo các cậu không tin tớ, còn lôi tớ ra để mở ván cược, còn đặt cược tớ thua nữa, giờ thì hối hận rồi chứ?”
Nghe thấy câu này, Vương Vân và Mạt Thiến Thiến lập tức cũng hứng lên hỏi bọn Triệu Hiểu Kim rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi bọn Triệu Hiểu Kim kể hết từ đầu đến cuối câu chuyện, hai cô gái đó ngay lập tức lườm cho bọn họ một phát.
“Sở Phàm, tôi xin lỗi chuyện của Vương Chí nhé, tôi không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.” Tăng Y Y nâng ly rượu lên, nói với Sở Phàm với vẻ rất ăn năn.
Sở Phàm xua tay, vẻ mặt tỏ rõ không quan tâm: “Không sao, chuyện này là do Vương Chí thích gây chuyện thôi, tôi không đổ tội lên đầu cậu đâu, mà nói ra thì tên Vương Chí này có thân phận gì thế, theo như thế lực của nhà họ Tăng trong khu Tịnh Yên thì người bình thường sẽ không dám bám cậu như vậy đâu nhỉ?”
Tăng Y Y cười mếu nói: “Đúng vậy, nếu cậu ta là người bình thường, thì tôi có hàng trăm cách khiến cho cậu ta không bám theo tớ nữa, nhưng nhà cậu ta lại không hề đơn giản.”
“Nhà cậu ta thế nào cơ?” Mọi người đều hứng lên nhìn Tăng Y Y mà hỏi.
“Cậu ta là người đến từ thành phố Sùng An, bố cậu ta là Vương Thế Đường, là một ông chủ có tiếng ở thành phố Sùng An đó, lần này bố cậu ta muốn mở rộng thị trường ở khu Tịnh Yên nên mới chuyển cậu ta về đây, nghe mấy người bạn ở thành phố Sùng An nói thì ông Vương Thế Đường này không hề đơn giản, chỉ riêng tài sản thôi cũng phải lên đến con số hàng tỷ rồi.”
Tăng Y Y cau màu, giọng nói có vẻ bất lực.
Nghe thấy vậy, bọn Lí Dục đều líu lưỡi không nói nên lời, rõ ràng là đã bị gia thế của Vương Thế Đường làm cho kinh ngạc.
Nhưng Sở Phàm, khi nghe thấy ba chữ ‘Vương Thế Đường’, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như đã hiểu rõ.
“Y Y, tuy Vương Thế Đường giàu có, nhưng nhà họ Tăng của cậu chắc cũng không thua kém chứ, vì sao lại phải kiêng nể ông ta?” Vương Vân ngồi cạnh đột nhiên hỏi.
Tăng Y Y mím môi nói: “Cậu nói cũng đúng, nếu chỉ là về tài sản thì nhà họ Tăng chúng tớ chưa đến mức sợ ông ta, nhưng ông Vương Thế Đường này ở thành phố Sùng An còn quen với một ông trùm trong thế lực ngầm, sau khi đến đây không biết vì sao lại để ông ta quen với con thuyền lớn Giang Mậu, vốn dĩ chỉ là thế lực cũng khá lớn, giờ lại hợp tác với kẻ cầm đầu thế lực ngầm của khu Tịnh Yên nữa, nên nhà họ Tăng tớ đương nhiên không còn là đối thủ của ông ta nữa rồi.”
“Giang Mậu à?!”
Mặt mày bọn Lí Dục đều biến sắc, lập tức im như hến.
Ở khu Tịnh Yên ai mà không biết vua cờ bạc Giang Mậu là một dân xã hội có tiếng nhất trong thế lực ngầm, những đám du côn thu phí bảo kê ở trên đường hay trong những con hẻm, đa phần đều là tay chân của Giang Mậu.
Giờ đây Vương Thế Đường và Giang Mậu lại liên kết với nhau, chẳng trách Vương Chí mới dám tiếp cận Tăng Y Y như vậy, thì ra là có bức tường chống phía sau lưng.
“Thôi, chúng mình ăn đi đã.”
Không khí trong căn phòng đột nhiên như bị đông đặc lại, Tăng Y Y vội vàng cười nói: “Nhưng dù sao vẫn phải nói lần này đúng là phải cảm ơn Sở Phàm, tuy lúc đầu tớ cũng không coi trọng trận thi đấu của cậu ấy với Vương Chí, nhưng không ngờ Sở Phàm lại thắng, vậy thì tớ lại có thêm một cái cớ có thể khiến cho cậu ta tránh xa tớ ra rồi.”
Nghe thấy vậy, tinh thần của mọi người mới thấy nhẹ nhõm hơn.
Mấy người đang chuẩn bị ăn cơm, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một cậu nhân viên đem hóa đơn đi vào.
“Người đẹp, đây là hóa đơn phòng ăn của mình, chị kiểm tra xem có gì sai không ạ?” Cậu nhân viên cười tươi đi đến bên cạnh Tăng Y Y mà nói.
Tăng Y Y ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ gì, còn tưởng đây là thói quen của quán ăn này, nên cầm hóa đơn lên rồi đối chiếu: “Không sai gì cả, đều là món ăn ở đây, có vấn đề gì không?”
“Là thế này ạ, bàn ăn của chị đã được một anh họ Vương ở phòng bên cạnh thanh toán rồi ạ.” Cậu nhân viên nói.
“Anh họ Vương á?”
Tăng Y Y nhíu mày, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.
Bọn Lí Dục cũng ngờ ngợ, hình như cũng đã đoán được ‘anh họ Vương’ này là ai.
Tăng Y Y ném tờ hóa đơn xuống đất, mặc nhiên nói: “Cậu trả lại tiền cho cái người đó đi, nói với cậu ta rằng tôi mời thì tự tôi sẽ trả tiền, không cần ai phải trả thay tôi hết!”
Cậu nhân viên ngạc nhiên, lúc này không biết nên nói gì cả.
Bình thường mà nói, có người giúp mình trả tiền chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Sao chị gái này lại không vui vẻ như vậy nhỉ.
Cậu ta còn đang thắc mắc thì cánh cửa phòng đột nhiên được mở ra.
Vương Chí khắp người đầy mùi rượu, mặt đỏ bừng từ ngoài đi vào, phía sau cậu ta còn có mấy người đàn ông con trai ăn mặc xộc xệch cùng bước vào theo.
“Y Y, trùng hợp thế nhỉ, không ngờ cậu cũng ăn cơm ở đây!”
Vương Chí phá lên cười, nghiễm nhiên ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh Tăng Y Y.