Trong nhà vệ sinh nam, Mao Cương đang thoải mái giải quyết nỗi buồn thì nghe thấy từ bên ngoài vọng vào tiếng giày cao gót đang cộc cộc dậm trên nền đất.
Hắn quay đầu nhìn, mới phát hiện ra khuôn mặt cười lộ ra má lúm đồng tiền của Trần Mộng Vũ đang đứng phía sau hắn, nhìn hắn với con mắt đầy tình ý.
Mao Cương cũng không cảm thấy bất ngờ, mà cười hí hí nói: “Cô Trần, đây chắc không phải là chỗ thích hợp để cô đến nhỉ?”
“Lẽ nào anh Mao lại không hy vọng tôi vào trong sao?” Trần Mộng Vũ nhếch miệng nở một nụ cười, rồi từ từ dựa vào Mao Cương mà nói.
Mao Cương hơi run run, khóa quần cũng không kéo mà quay người kéo Trần Mộng Vũ vào trong một gian phòng vệ sinh bên trong, hắn dâm dê nói: “Xem ra cô Trần rất hiểu quy tắc trong giới đấy nhỉ.”
Vừa nói, tay hắn bắt đầu sờ soạng loạn xạ.
Trần Mộng Vũ thở dốc, nói với vẻ nũng nịu: “Người ta đâu hiểu những chuyện này, chẳng phải vừa rồi trong bàn ăn, bàn tay của anh Mao đã bắt đầu không ngoan ngoãn rồi à?”
Thì ra là vừa rồi lúc ăn cơm, bàn tay của Mao Cương đặt phía dưới bàn, đã bắt đầu không muốn để yên, nhưng Trần Mộng Dao không chỉ không phản kháng, mà còn ngầm đồng ý, cho nên mới dẫn đến cảnh tượng như bây giờ.
Ngay sau đó, trong nhà vệ sinh vọng ra những âm thanh nam nữ khiến cho người khác không cần nghĩ cũng biết, còn Quách Siêu đang dưỡng thương trên giường bệnh, chắc chắn là không thể tưởng tượng nổi hắn lại một lần nữa bị Trần Mộng Vũ cắm một cái sừng thật dài.
Không thể phủ nhận, Trần Mộng Vũ giờ đây như đã rơi vào trạng thái điên rồ ngày càng nặng hơn.
Chỉ cần trả thù được Sở Phàm, cô ta đã không từ thủ đoạn, kể cả phải trả giá bằng cơ thể mình đi nữa thì cô ta cũng không hề do dự.
Hơn mười phút sau, Mao Cương và Trần Mộng Vũ cùng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Hai người quay trở lại phòng ăn, Mao Cương niềm nở đắc ý vỗ vào ngực mình, rồi nói với giọng bảo đảm với tất cả mọi người trong phòng ăn: “Bà Trần cứ yên tâm, chuyện đối phó với Sở Phàm cứ giao cho tôi là được, tôi đảm bảo sẽ khiến cho hắn phải trả giá cho việc mà hắn làm vừa rồi!”
Nghe thấy vậy, cả nhà họ Trần ai nấy đều lộ rõ vẻ vui mừng.
Bọn họ biết rất rõ, ở khu Tịnh Yên này thì Mao Cương chỉ đứng sau mỗi Giang Mậu, muốn đối phó với một thằng như Sở Phàm, thì chỉ là chuyện nhỏ như con muỗi.
Hơn nữa theo như bọn họ biết, dạo này Mao Cương đang ẩn dật, mục đích là để âm thầm liên hệ với các thế lực trong giới ở mấy thành phố bên cạnh, muốn liên kết được với bọn họ, cùng lật đổ Giang Mậu, trở thành kẻ đứng đầu trong khu Tịnh Yên.
Đối phó với Sở Phàm, thì vô cùng đơn giản.
Về mặt khác, Sở Phàm cũng đã nhận được tin nhà họ Trần có cuộc gặp mặt với Mao Cương, anh cười nhẹ nói: “Tên Mao Cương này đúng là không biết điều, đã tha cho hắn một con đường sống mà giờ lại thích tiếp tục ra oai, thú vị đấy.”
“Bác Đinh, bác điều tra cho cháu Mao Cương đang liên kết với những thế lực nào, rồi dùng vài thủ đoạn để cho bọn bọ biết đường an phận, cháu muốn xem xem tên Mao Cương này rốt cuộc hống hách được đến mức độ nào!”
Bác Đinh nghe xong lập tức làm theo luôn.
Chỉ thấy bác ấy lôi điện thoại ra rồi gọi, vài phút sau, phía bên kia đã phản hồi lại.
“Cậu chủ, sự việc có chút hóc búa đó.” Bác Đinh cúp điện thoại, nói với giọng cung kính.
“Hóc búa thế nào cơ?”
“Lần này Mao Cương tổng cộng liên kết với năm thế lực, hai người ở thành phố Sùng An, hai người ở thành phố Tân Dương, còn một thế lực nữa, chính là một người ở thành phố Phụng Khâu ngay bên cạnh chúng ta, bốn thế lực đầu thì tôi có thể xử lý được, nhưng cái thế lực cuối cùng này......”
“Thế lực cuối cùng này có điều gì đặc biệt à?” Sở Phàm nhíu mày hỏi.
“Dạ, thế lực cuối cùng có tên gọi là Long Hổ Đàn, người cầm đầu thực sự đứng sau lại chính là cậu ba.” Bác Đinh do dự một rồi mới nói ra sự thật.
“Cậu ba?!” Sở Phàm nhíu mày, không ngờ anh lại chạm mặt với con cháu khác của nhà họ Sở nhanh đến vậy.
Nhà họ Sở là một trong những dòng họ siêu danh giá ít có trên thế giới, nên việc lựa chọn người thừa kế, đương nhiên sẽ vô cùng nghiêm khắc.
Sở Phàm anh bị hạn chế ba năm không được sử dụng lực lượng và tài nguyên của dòng họ, không được làm bại lộ thân phận, và những thử thách mà những con cháu khác của nhà họ Sở phải trải qua cũng không hề kém anh một chút nào.
Những người con cháu được thông qua thử thách, đều được cho vào danh sách người thừa kế, đồng thời bắt đầu phát triển thế lực của riêng mình, chuẩn bị cho sự tranh giành ngôi vị người thừa kế cuối cùng nhất.
Cậu ba của nhà họ Sở tên là Sở Vân, cậu ấy không phải là em ruột của Sở Phàm, mà là con trai của bác ba, cậu ấy và Sở Phàm hồi nhỏ chơi với nhau rất thân, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, liệu tình cảm năm xưa có còn lại bao nhiêu?
Hoặc có lẽ sau khi trải qua thử thách tàn khốc của dòng họ, trong lòng con người ít nhiều cũng bất đắc dĩ mà thay đổi, vậy thì Sở Vân, có còn tiếp tục gọi anh một tiếng anh hai nữa không đây?
Sở Phàm không thể đoán trước được gì.
“Vậy thế này nhé, chú cứ dàn xếp bốn thế lực kia đã, còn về Long Hổ Đàn thì cứ để đó đã, chờ sau khi thực sự gặp nhau rồi chúng ta sẽ xử lý sau.” Nghĩ xong, Sở Phàm nói nhẹ nhàng một câu, rồi rời khỏi văn phòng của cao ốc Thiên Môn.
Đưa mắt nhìn Sở Phàm đi khỏi, bác Đinh mới âm thầm thở dài một cái.
Tuy cậu chủ đã trải qua thử thách ba năm, đã hoàn toàn nhìn thấu được sự giả dối và xấu xa của con người, nhưng cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ những mối tình cảm không cần thiết.
Cậu ấy ở đây có thể kiểm tra được thực lực của Sở Vân trong Long Hổ Đàn, vậy Sở Vân làm sao có chuyện không thể điều tra được Giang Mậu đang dốc lòng cho Sở Phàm đâu?
Nếu đã như vậy, Sở Vân vẫn ngầm chấp nhận cho Long Hổ Đàn tiếp xúc với Mao Cương, điều này cũng đã tỏ rõ được thái độ của vị cậu ba đó, nhưng Sở Phàm vẫn chưa thể hạ quyết tâm ứng phó, tình hình thế này cũng không biết là tốt hay xấu nữa.
Quay về căn biệt thự, Sở Phàm ngồi trên ghế sofa, bắt đầu phân tích tình hình trước mắt.
Tính sổ với nhà họ Trần cũng chỉ là chuyện trong vài ngày đây thôi, Mao Cương cũng sẽ có những hành đông của mình, còn vị cậu ba của anh kia, không biết lần này sẽ đóng vai như thế nào trong chuyện này nữa.
Xem ra, sau khi giải quyết xong chuyện này, anh chắc phải về nhà họ Sở một chuyến.
Thứ nhất là đi thăm ông nội một chút, rồi thứ hai là đi gặp mặt với mấy người anh em kia.
Có quyết định trong lòng nên Sở Phàm cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đúng lúc này điện thoại của Sở Phàm reo lên, cầm điện thoại nhìn thì ra là Tăng Y Y gọi cho anh.
“Alo, có chuyện gì không thế?”
Sở Phàm nghe điện thoại, hỏi với giọng bình thản.
Đối với người phụ nữ này, Sở Phàm luôn giữ một thái độ không tiếp cận quá gần và cũng không cố tình né tránh.
Chuyện vừa rồi của Vương Chí tuy đã gây cho anh không ít rắc rối, thậm chí suýt nữa khiến Trần Mộng Dao bị hãm hại, nhưng không liên quan gì đến Tăng Y Y cả, ít nhất thì trong quá trình diễn ra trận thi đấu, Tăng Y Y không hề xuất hiện.
Không thể phủ nhận, Tăng Y Y là một người phụ nữ rất thông minh.
Cô ta hiểu rất rõ, nếu cô ta xuất hiện ở sân bóng rổ, chính là đồng nghĩa với việc cô ta thừa nhận trận đấu này, vậy Sở Phàm rất có thể sẽ nghĩ rằng cô ta và Vương Chí là đồng bọn với nhau.
Nhưng cô ta từ đầu đến cuối đều không có mặt, điều đó chứng minh rằng tất cả mọi chuyện đều là do mình Vương Chí gây chuyện, cô ta không có liên quan gì cả.
“Sở Phàm, chuyện Vương Chí lần trước cho tôi xin lỗi nhé, tôi không ngờ là cậu ta lại làm như vậy.” Tăng Y Y nói với giọng nhỏ nhẹ.
“Không sao, tôi biết đó không phải ý của cậu, mà nay cậu gọi điện đến có việc gì không?” Giọng nói của Sở Phàm vẫn lạnh nhạt như vậy, nghe mà không có chút biểu cảm nào.
Tăng Y Y do dự một lúc mới nói: “Là thế này, tôi muốn mời cậu đi ăn một bữa, bất kể cả vì chuyện lần trước cậu cứu tôi, hay là vì chuyện lần này tôi gây rắc rối cho cậu, về tình về lý thì tôi đều phải mời cậu đi ăn một lần, nếu không trong lòng tôi sẽ cảm thấy rất áy náy.”
Sở Phàm vốn định từ chối, nhưng không ngờ Tăng Y Y lại nói: “Tôi còn mời cả mấy bạn cùng ký túc của cậu nữa, mọi người đều đã đồng ý rồi, Sở Phàm, không phải là cậu sẽ từ chối đấy chứ......”
Nghe đến đây, Sở Phàm làm sao còn từ chối được nữa? E rằng anh nếu anh từ chối, ba tên đểu cáng trong ký túc của anh sẽ lại la lối om sòm với anh cho xem.
“Tôi biết rồi, cậu nhắn cho tôi thời gian với địa điểm, lúc đó tôi sẽ tới.