Lao ra khỏi cửa, Sở Phàm gọi điện thoại ngay cho bác Đinh.
“Cậu chủ à?” Bác Đinh bắt máy, giọng nói có hơi kỳ lạ, đúng ra mà nói khi Sở Phàm còn chưa kết thúc lệnh cấm mới của nhà họ Sở thì không nên liên lạc với ông ấy.
“Bác Đinh, trong năm phút phải giúp cháu tìm ra được vị trí của Mộng Dao bằng được, cô ấy bị người của nhà hàng Thiên Nga Trắng đưa đi rồi!” Giọng nói của Sở Phàm không có vẻ xáo động gì, nhưng lại lộ ra một vẻ sắc lạnh khiến người khác cảm thấy hơi hoảng sợ.
“Cậu chủ, cậu vẫn đang trong thời gian của lệnh cấm, theo nguyên tắc thì không được liên lạc với tôi, và cũng không thể sử dụng lực lượng của nhà họ Sở được.” Bác Đinh do dự một hồi rồi vẫn phải nói thật.
Tuy ngày thường thì Thái Phúc của tập đoàn Minh Châu vẫn qua lại với Sở Phàm, nhưng đó chỉ là hành vi riêng tư của Thái Phúc, bác Đinh sẽ nhắm một mắt mở một mắt coi như không nhìn thấy.
Nhưng giờ đây Sở Phàm lại yêu cầu bác Đinh lôi lực lượng của nhà họ Sở ra, quả là đã vượt quá giới hạn cho phép.
“Cháu lấy danh nghĩa là người thừa kế đời thứ bốn của nhà họ Sở để ra lệnh cho bác, lập tức tìm vị trí của Mộng Dao cho cháu, cái lệnh cấm chết mẹ gì, có giỏi thì nhà họ Sở xóa tên cháu luôn đi, nếu không, cháu vẫn là cậu chủ của nhà họ Sở, bác hiểu chứ!”
Sở Phàm đột nhiên quát to trong điện thoại, khiến bác Đinh giật mình, không dám nói câu nào phản bác nữa.
“Vâng, tôi sẽ cho người đi kiểm tra luôn.”
Bác Đinh lau mồ hôi trên trán, lập tức cho người đi điều tra vị trí của Trần Mộng Dao.
Ông ấy đúng là già nên hồ đồ, nhà họ Sở đưa ra lệnh cấm mới cho Sở Phàm chẳng phải là vì coi trọng cậu ấy sao? Nếu biểu hiện của Sở Phàm khiến nhà họ Sở thất vọng, thì bọn họ đã mặc kệ Sở Phàm sống chết từ lâu rồi, chứ vẽ thêm chuyện làm gì, lệnh cấm là chuyện của lệnh cấm, thân phận con cháu nhà họ Sở của Sở Phàm từ trước đến giờ vẫn luôn tồn tại, ông ấy vừa rồi lại nhấn mạnh chuyện lệnh cấm với Sở Phàm, thế chẳng phải là tự chuốc họa vào thân hay sao?
Mà thực ra thế lực đứng sau nhà hàng Thiên Nga Trắng ở khu Tịnh Yên chẳng có gì to tát cả, thêm vào mạng tình báo rộng lớn của nhà họ Sở, chỉ chưa đầy ba phút Sở Phàm đã biết ngay vị trí hiện tại cảa Trần Mộng Dao.
Thì ra ông chủ của nhà hàng Thiên Nga Trắng là Trần An, còn chơi khá thân với vua cờ bạc Giang Mậu, người ta vẫn hay nói ăn ngon, uống say, gái gú, bài bạc thường đi liền với nhau, mà ở đây đã có ăn ngon và bài bạc, vậy thì hai bọn họ thân nhau cũng là điều dễ hiểu.
Hai người này một người cầm đầu đường dây đánh bạc ngầm ở khu Tịnh Yên, một người nắm giữ hơn một nửa chuỗi ăn uống ở khu Tịnh Yên này, hai bên hợp tác với nhau đem đến cho đối phương không ít lợi ích.
Mà Trần An cũng vì thân với Giang Mậu mà trở thành môt nhân vật máu mặt ít ai dám đắc tội ở đây, vì dù sao Giang Mậu cũng coi như là một bá chủ lớn trong thế giới ngầm của khu Tịnh Yên này mà.
“Ở Thanh Phong Minh Nguyệt Các sao?” Thấy địa chỉ ghi trong tin nhắn, sắc mặt của Sở Phàm trở nên u ám.
Thanh Phong Minh Nguyệt Các thì anh biết, là nơi chơi bời có tiếng ở khu Tịnh Yên, hơn nữa còn hoạt động rất công khai, kể cả quan chức ở khu Tịnh Yên cũng không dám tùy tiện cho người đi kiểm tra, đủ thấy được thế lực phía sau lớn đến mức nào.
Đem người đi thẳng đến Thanh Phong Minh Nguyệt Các, Sở Phàm thấy hai bên cửa toàn là vệ sĩ mặc đồ đen đứng canh gác, đủ thấy được tối nay chắc chắn có tiệc tùng gì quan trọng ở đây.
Anh không để ý nhiều, đưa một đám tay chân của nhà họ Sở mà bác Đinh sắp xếp, hùng hùng hổ hổ cứ thế đi thẳng về phía cửa chính.
“Mấy người ở đâu thế, hôm nay ở đây không tiếp khách ngoài!” Một tên vệ sỹ áo đen thấy Sở Phàm và đám người phía sau anh, vội lên tiếng quát tháo.
Nhưng Sở Phàm chỉ lườm nhìn hắn một cái, một tay chân nhà họ Sở đang trong tư thế sẵn sàng đứng phía sau anh ngay lập ức lao lên như hổ đói, đấm đá vài phát giải quyết xong luôn tên vệ sĩ áo đen đó.
Đám vệ sĩ còn lại thấy thế, lần lượt rút dùi cui từ trên hông ra, nhưng với đám tay chân đã được huấn luyện nghiêm khắc của nhà họ Sở thì bọn chúng cũng chỉ như châu chấu đá xe, không chịu nổi vài cú đấm đã gục luôn.
Còn trong đại sảnh tầng hai của Thanh Phong Minh Nguyệt Các.
Vua cờ bạc Giang Mậu và ông chủ nhà hàng Thiên Nga Trắng là Trần An đang ngồi cạnh với nhau, cùng hưởng thụ ngắm nhìn những cô gái ăn mặc bốc lửa đang đi lại uốn éo trước mặt, đây là sở thích chung của hai người, bình thường cứ có thời gian là lại ngồi với nhau để hưởng thụ cái thứ này.
“Anh Giang, dạo này làm ăn kinh doanh thế nào?”
Trần An nhìn chằm chằm vào một cô gái đẹp đang uốn éo trước mặt mình, cười híp mắt hỏi.
“Làm ăn vẫn thế thôi, chứ có đỡ hơn được đâu, đợt trước khó khăn lắm mới liên hệ được với một đối tác, cuối cùng người ta lần đầu tiên tới đây, lại bị một đám sinh viên tẩn cho một trận.” Giang Mậu lắc đầu cười mếu.
“Có cả sinh viên dám động vào đối tác của anh Giang cơ à, sau đấy kiểu gì chẳng phải trị cho đám sinh viên đó một trận ra trò ấy chứ?” Trần An nhìn sang Giang Mậu hỏi.
“Bình thường thì đúng là thế thật, nhưng ai mà biết trong đó có một thằng lại quen được với Hạ Trúc, cho nên tối hôm đó chẳng còn cách nào, đành phải thả bọn chúng đi, mà bọn chúng được thả thì lão đối tác đấy của tôi không vui luôn, cuối cùng cũng chẳng hợp tác được gì nữa.”
Giang Mậu thở dài thườn thượt, giọng nói đầy bất lực.
“Hạ Trúc?” Trần An nhạc nhiên: “Chẳng nhẽ là Hạ Trúc mà ngày xưa cầm đầu thế giới ngầm của cả khu Tịnh Yên đó à?”
“Đúng thế, chính là cô ta!”
Giang Mậu trầm ngâm một lúc, gật gù nói: “Tôi cũng chẳng hiểu nổi, đường đường là thống lĩnh của thế giới ngầm, mà lại can tâm tình nguyện làm đàn em cho cái thằng sinh viên còn chưa tốt nghiệp đại học, thằng ranh đó ăn mặc rất đối bình thường, nhìn không giống kiểu người có tiền gì hết, đúng là không biết Hạ Trúc nghĩ gì nữa!”
“Biết đâu lại có lý do đặc biệt nào đó cũng nên, hoặc là trâu già thích gặm cỏ non chẳng hạn” Trần An an ủi nói: “Thôi kệ đi, đừng chấp mấy chuyện đó nữa, hôm nay chỗ tôi có hàng ngon, coi như món quà tặng cho anh Giang luôn.”
“Hàng ngon gì thế?” Giang Mậu hào hứng hỏi.
“Là một con bé, chị cô ta ăn cơm ở nhà hàng Thiên Nga Trắng của tôi xong không thanh toán nổi, vốn dĩ định đưa chị cô ta đến phục vụ khách để trừ nợ, cuối cùng nhà cô ta đúng là dã man, lại đem cô ta đến đây để thay cho chị mình.”
“Lại có chuyện như thế à?”
Giang Mậu lắc đầu cười, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Tuy hắn lăn lộn trong thế giới ngầm đã lâu, những tin tức kỳ lạ nào cũng từng nghe qua, nhưng kiểu lấy cô em thay cho cô chị thì đúng là chưa gặp bao giờ, nhất là cô em lại còn bị nhà mình ép tới nữa.
“Được, vậy để tôi xem xem nào, ở phòng nào thế?” Giang Mậu đứng lên hỏi.
“Ở tầng ba, đã làm xong công tác chuẩn bị hết rồi, anh đến đấy chỉ việc hưởng thụ thôi.” Trần An cười híp mắt nói.
“Tôi biết rồi, vậy anh chờ lát tôi quay lại.”
Giang Mậu vẫy tay chào rồi sải bước đi về phía cầu thang lên tầng trên.
Và Giang Mậu rời đó chưa được hai phút thì trong cầu tang đột nhiên vọng lên những tiếng đánh đấm rất mạnh.
Trần An nhíu mày, vẫy tay bảo mấy cô người đẹp đang uốn éo kia tạm tránh đi, rồi quát vọng ra bên ngoài: “Bên ngoài có chuyện gì đấy, một thằng vào đây nói với tao xem nào!”
Nhưng chẳng có ai trả lời hắn cả.
“Mẹ kiếp, đúng là một lũ ăn hại, một đám vô tích sự.” Trần An chửi lên vài câu rồi đứng dậy chuẩn bị tự đi ra ngoài xem tình hình.
Đúng lúc hắn vừa ra gần đến cửa, cánh cửa phòng bị một lực lớn đạp tung luôn, may mà hắn phản xạ nhanh lùi lại vài bước, nếu không đã bị cánh cửa đó đè bẹp lên người rồi.
“Chúng mày...... chúng mày là ai?” Trần An nhìn thẳng vào đám người mặt mày dữ tợn đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
“Mộng Dao ở đâu?”
Ngay lúc này, khắp người Sở Phàm tỏa ra một hơi thở hung dữ đến khủng khiếp, giọng nói vô cùng sắc lạnh.