“Con ranh, con ranh, con ranh!”
Bạch Ngọc Lan vừa đánh vừa chửi, bỏ ngoài tai tiếng kêu cứu thoi thóp của Trần Mộng Dao.
Trần Thủ Quốc đứng bên cạnh mặt tái mét, im lặng không nói gì, thực ra ông ta chính là ví dụ điển hình của loại người vô dụng, tận sâu trong thâm tâm ông ta cũng cảm thấy tủi thân thay cho Trần Mộng Dao.
Dù sao Trần Mộng Dao cũng không hề lừa bọn họ, con bé đúng là đã từng nói chuyện Sở Phàm trúng xổ số.
Nhưng do bọn họ tự nghĩ là Sở Phàm không có khả năng trúng xổ số, với sự điều tra qua loa cho có lệ của Trần Mộng Vũ thì mặc kệ, rồi cứ chắc nịch cho rằng Sở Phàm cầm tiền của Trần Mộng Dao tiêu xài phung phí.
Vì thế trận đòn Trần Mộng Dao phải chịu lần này chỉ là để Bạch Ngọc Lan trút giận mà thôi, nhưng ông ta cũng chẳng có tiếng nói ở trong nhà nên lúc này cũng không dám đứng ra ngăn cản.
Bấy giờ, điện thoại của Bạch Ngọc Lan để trên bàn đột nhiên reo lên.
Bạch Ngọc Lan liếc nhìn Trần Mộng Dao thâm tím hết người, còn có cả những vết máu, nhổ thêm một bãi nước bọt lên người cô, xong mới chịu di chuyển thân hình ục ịch đi nghe điện thoại.
“Mộng Vũ gọi, chắc là đã giải quyết xong chuyện của Sở Phàm rồi đấy.” Bạch Ngọc Lan đắc ý cười, cầm điện thoại lên nghe: “Mộng Vũ à, sao rồi con? Con đã trói được tim thằng ranh đó chưa?”
Tuy nhiên trong điện thoại lại không hề có tiếng trả lời của Trần Mộng Vũ, Bạch Ngọc Lan đang ngơ ngác thì một giọng trầm thấp vang lên: “Chị là người nhà của Trần Mộng Vũ phải không?”
“Đúng thế, anh là?” Bỗng nhiên nghe được giọng nói của đàn ông lạ từ điện thoại con gái, Bạch Ngọc Lan giật thót một cái, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
“Tôi là ông chủ của nhà hàng Thiên Nga Trắng, con gái chị ăn hết sáu mươi nghìn tám trăm tệ ở nhà hàng của tôi, bây giờ lại định quỵt tiền. Chị nói xem, chuyện này phải xử lý thế nào?”
“Cái gì? Con gái tôi tiêu hết sáu mươi nghìn tám trăm tệ? Không thể nào. Không phải nó đi cùng một cậu con trai tên là Sở Phàm sao? Tại sao nó phải trả tiền? Thằng đó chết rồi hay gì mà không trả tiền?”
Bạch Ngọc Lan giận dữ gào lên trong điện thoại.
“Hừ, đúng là mụ đàn bà điên.” Người đàn ông trong điện thoại cười khẩy, lạnh lùng nói: “Nhân viên nhà hàng nói chính tai cậu ấy nghe thấy con gái bà nói là sẽ mời bữa này, ai mời người đó trả tiền, đó là nguyên tắc. Con bà không trả nổi tiền thì cứ theo quy tắc nhà hàng chúng tôi mà xử lý vậy!”
Nói xong người kia chuẩn bị cúp điện thoại.
“Đợi chút, các anh định xử lý thế nào?” Bạch Ngọc Lan vội hỏi.
“Chuyện này thì không liên quan tới chị. Tôi gọi điện tới là chỉ muốn xem chị có chịu trả tiền cho Trần Mộng Vũ hay không thôi, thái độ của chị như vậy chắc là không chịu rồi rồi. Nếu đã vậy thì bọn tôi sẽ tự giải quyết.”
Vừa dứt lời người kia cúp máy luôn, trong khoảnh khắc điện thoại chuẩn bị mất kết nối, Bạch Ngọc Lan dường như nghe thấy tiếng khóc gào nức nở của Trần Mộng Vũ.
“Thằng ranh Sở Phàm đáng chết, mày dám đối xử với con gái tao như thế, tao phải băm vằm mày ra thành trăm mảnh!”
Bạch Ngọc Lan giậm chân gào lên, ánh mắt cay độc trừng Trần Mộng Dao, nói: “Con ranh, bây giờ tao sẽ đưa mày đi để đổi lấy chị mày. Không phải Sở Phàm có bản lĩnh đó sao, có giỏi thì bảo nó đi mà chuộc mày!”
Nói rồi Bạch Ngọc Lan đưa mắt nhìn sang Trần Thủ Quốc bên cạnh, tuy ông ta có chút thương hại với cảnh ngộ của Trần Mộng Dao nhưng dù sao Trần Mộng Vũ cũng là con gái ruột của ông ta, Trần Mộng Dao chỉ là đứa được nhặt về nuôi, sự khác biệt như vậy không cần nói cũng hiểu.
Vì thế ông ta cắn răng, cầm lấy dây thừng trói Trần Mộng Dao lại.
Bạch Ngọc Lan lúc này cũng gọi lại số máy của con gái, người nọ tưởng Bạch Ngọc Lan sẽ trả tiền, ai ngờ bà ta chỉ muốn lấy em gái Trần Mộng Vũ ra để đổi lấy cô chị.
“Nhà chị cũng thú vị đấy.”
Người đàn ông trong điện thoại cười khẩy, điệu cười ẩn chứa một sự thần bí.
“Nếu thế thì bà đưa người đến đây. Tôi muốn xem xem cô em gái mang ra đổi lấy chị này rốt cuộc xinh đẹp tới mức nào.” Nói xong, ông ta cho Bạch Ngọc Lan địa chỉ rồi cúp máy.
Bạch Ngọc Lan cũng không lề mề, mặc cho tiếng gào phản kháng của Trần Mộng Dao, bà ta và Trần Thủ Quốc cùng áp giải cô lên xe, đi tới địa chỉ vừa được cung cấp.
Bên kia, Sở Phàm đã về đến căn biệt thự liền kề của mình.
Anh tắt máy di động vì không muốn Trần Mộng Vũ tìm thấy mình, bữa cơm tối nay, Sở Phàm đã biết Trần Mộng Vũ giở trò vì thế sau khi vào nhà vệ sinh thì anh rời khỏi đó luôn.
Nếu như anh đoán không nhầm, chắc chắn Trần Mộng Vũ sẽ đợi anh trả tiền, nếu không thì với tính cách của cô ta sao lại để anh chọn toàn những món đắt đỏ nhất, còn gọi mấy chai rượu vang Pháp Lafite, rõ ràng là chuẩn bị để đợi anh trả tiền rồi.
Anh cũng đâu có ngu, cô ta tưởng anh vẫn là người tự ti, yếu đuối như xưa chắc?
Nửa tiếng nữa lại trôi qua, Sở Phàm thầm nghĩ lúc này cho dù Trần Mộng Vũ dù có không tình nguyện thì chắc cũng phải trả tiền rồi. Anh mở di động lên, chuẩn bị gọi điện cho Trần Mộng Dao nói chuyện xảy ra tối nay. Kết quả nhận được rất nhiều thông báo, trong đó có mấy cuộc gọi nhỡ của Trần Mộng Vũ, còn lại toàn bộ là tin nhắn của Trần Mộng Dao.
“Cô bé này tìm mình có việc gì sao?” Sở Phàm lấy làm lạ.
Anh mở một tin nhắn ra, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nội dung tin nhắn đó là: “Thằng họ Sở kia! Mày dám hãm hại con gái tao thì đừng trách tao vô tình. Bây giờ tao sẽ dẫn con ranh Trần Mộng Dao đi giải quyết chuyện này, nếu mày có giỏi thì đi mà cứu nó!”
“Đáng chết!” Sở Phàm đập bàn chửi thầm. Chỉ trách anh còn quá trẻ, anh thật sự đã đánh giá thấp đôi vợ chồng không biết xấu hổ Bạch ngọc Lan và Trần Thủ Quốc!
Chẳng kịp nghĩ nhiều, Sở Phàm vội vàng gọi điện thoại cho Trần Mộng Dao, người nghe máy là Bạch Ngọc Lan.
“Ái chà, cuối cùng mày cũng chịu gọi điện thoại tới đây. Tao còn tưởng mày sẽ tắt máy cả buổi tối nữa chứ.” Bạch Ngọc Lan mỉa mai nói.
Sở Phàm giọng khàn khàn, hỏi: “Bà đã làm gì Mộng Dao?”
“Mày quan tâm tới sự sống chết của con ranh đó như thế thì sao không tự hỏi bản thân xem mày đã làm gì con gái tao?” Giọng Bạch Ngọc Lan chóe lên trong điện thoại, vẻ mặt chỉ như chỉ muốn lột da Sở Phàm.
“Đừng nhiều lời, tôi hỏi bà đã làm gì Mộng Dao?” Sở Phàm giận dữ quát lên.
Có lẽ chưa bao giờ Bạch Ngọc Lan thấy Sở Phàm hung dữ như thế, bỗng chốc bà ta ngơ ngác, lúc sau mới nói: “Người của nhà hàng Thiên Nga Trắng nói Mộng Vũ không trả nổi tiền nên bọn họ dùng cách của mình để đòi nợ, tao lấy Mộng Dao đi đổi lấy Mộng Vũ, vậy thôi.”
“Bà nói gì?” Sở Phàm đột ngột lên giọng, “Trần Mộng Vũ tự mình gây họa, tại sao lại bắt Mộng Dao gánh hậu quả?”
“Tao không cần biết!”
Bạch Ngọc Lan cũng hoàn hồn trở lại, hét to vào điện thoại: “Trần Mộng Vũ là con gái ruột của tao. Trần Mộng Dao chẳng qua chỉ là đứa được nhặt về, vì sao nó lại không thể gánh chịu hậu quả do con gái tao gây ra? Còn nữa, tên họ Sở, mày có tư cách gì mà gào lên với tao, nếu không phải đột nhiên mày biến mất thì liệu Mộng Vũ có bị người ta bắt không? Tất cả đều là lỗi của cậu!”
“Hờ hờ…”
Sở Phàm cười khẩy, tiếng cười khiến Bạch Ngọc Lan dựng hết cả tóc gáy.
“Tốt nhất là bà mau đi thắp hương cầu trời khấn Phật cho Mộng Dao được bình an vô sự. Nếu không, tôi sẽ bắt các người, tất cả người nhà họ Trần đều phải chết theo Mộng Dao! Sở Phàm tôi nói được làm được!”