Lời chất vấn của Chu Dương vang vọng khắp Chu gia, nhưng không ai dám đứng ra phản bác.
Thực ra có rất ít người có thể nghe lọt tai những gì Chu Dương chất vấn, sở dĩ họ không dám phản bác, đơn giản chỉ là sợ thực lực của Chu Dương.
Trêи thực tế, người nghe Chu Dương nói chỉ có một mình Chu Hằng Thiên.
Chu Hằng Thiên kinh ngạc nhìn Chu Dương, nhất thời không biết nên mở lời như thế nào.
Bởi vì mỗi lời Chu Dương nói ra, đều như một thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim ông.
Chu Dương nói đúng, ngay từ đầu khi Chu Hằng Thiên đuổi mẹ con Chu Dương đi, ông cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì đây là Chu gia, đây là một gia tộc giàu có, với tài trí và địa vị của mình, ông chắc chắn là người có sức cạnh tranh lớn nhất cho vị trí gia chủ.
Nhưng đừng nghĩ đơn giản rằng đây là một điều tốt. Là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất ở vị trí gia chủ, kết cục của ông thường chỉ có hai.
Đầu tiên, ông ngồi vào vị trí gia chủ thành công.
Thứ hai, gia đình tan nát.
Nếu bạn không thể đảm nhận vị trí gia chủ, thì bạn sẽ là mối đe dọa cho người kế nhiệm vị trí gia chủ mới.
Vì vậy, kết cục của bạn sẽ rất đau khổ.
Đây là luật sắt, Chu Hằng Thiên chưa từng nghĩ tại sao lại xuất hiện luật sắt như vậy, chỉ biết rằng tất cả những người giàu có đều làm như vậy.
Vì vậy ông không ngần ngại lựa chọn cách đuổi mẹ con Chu Dương ra khỏi Chu gia để đổi lấy vị trí gia chủ của mình.
Ông không cho rằng mình đã làm gì sai, dù sao nếu không đuổi mẹ con Chu Dương đi, thì cuối cùng gia đình mình cũng nát tan, mẹ con Chu Dương cũng không được yên thân.
Thời gian thấm thoát trôi, Chu Dương trong nháy mắt đã trưởng thành, bà Chu trước kia cũng đã trở nên già nua.
Chu Dương lại trở về Chu gia, Chu Hằng Thiên và thậm chí tất cả những người cấp cao cốt cán của Chu gia, khi xem xét vấn đề, họ đều suy nghĩ từ góc độ lợi ích, hoàn toàn không để ý đến một thứ khác.
Tình người!
Suy cho cùng, Chu Dương cũng là máu thịt của Chu Hằng Thiên! Chu Dương đúng là con em chính thống của Chu gia!
Còn bà Chu, đó cũng là vợ kết tóc của Chu Hằng Thiên!
Nhưng ông chưa bao giờ xem xét những điều này, ông chỉ nhìn thấy lợi ích, mất mát, những thứ có thể tính được bằng con số này.
Và bây giờ, Chu Dương đã hoàn toàn thức tỉnh ông.
Mẹ con Chu Dương, bao năm nay họ đã sống như thế nào?
"Những gì ông nói rất hay, cần bù đắp có bù đắp, cần xin lỗi có xin lỗi", Chu Dương tiếp tục: "Nhưng ai trong số các người thực sự xem xét đến việc bao nhiêu năm nay mẹ tôi đã phải mất mát những gì?"
"Bà ấy một thân một mình mang theo cốt nhục của Chu gia rời khỏi Chu gia, trong mắt người khác, bà ấy là một quả phụ!"
"Nhưng rốt cuộc bà ấy đã làm gì sai mà phải chịu sự đối xử như vậy?"
"Trọng tâm của các người chỉ tập trung vào sự bất lực về những gì các người đã làm hồi đó, nhưng ai đã từng nghĩ về việc hai mươi năm nay rốt cuộc đã xảy ra những gì?"
"Đuổi mẹ con chúng tôi ra khỏi Chu gia, đối với ông chỉ là chuyện nhất thời thôi sao?"
"Các người chỉ đưa ra quyết định sai lầm trong khoảnh khắc, còn mẹ con tôi đã phải chịu đựng sự dày vò suốt hai mươi năm!"
Chu Dương tính toán rõ ràng với bọn họ, để cho Chu Hằng Thiên tự mình lựa chọn: "Ông nói, ông đại diện cho Chu gia muốn xin lỗi mẹ con chúng tôi, vậy rốt cuộc ông định xin lỗi như thế nào?"
Không hề quá lời khi nói rằng Chu gia đã hủy hoại cuộc đời bà Chu.
Sau khi bị đuổi khỏi Chu gia, họ còn yêu cầu bà Chu không được tái giá.
Về lý do … bởi vì Chu gia là một gia tộc giàu có.
Cho dù mẹ con Chu Dương là những người bị bọn họ đuổi ra ngoài và là người bị bọn họ vứt bỏ, thì cũng phải vĩnh viễn sống theo thân phận này, tuyệt đối không được có thân phận khác.
Sinh con và nuôi nấng con thơ là chuyện dễ dàng lắm hay sao?
Khi còn nhỏ, Chu Dương đã phải chịu đựng biết bao tủi khổ?
Sinh con ra nhưng vô trách nhiệm vốn là tội lỗi đáng bị trời phạt. Nếu không muốn thì bạn hoàn toàn có thể không sinh con.
Nếu bà Chu kết hôn với ông Chu được một hai năm, Chu gia cảm thấy bà Chu không xứng với Chu gia, đuổi bà ấy ra ngoài, như vậy thì Chu Dương không thể nói gì.
Tình cảm là chuyện hai bên phải cùng tình nguyện, nếu bạn nghĩ tôi không xứng với bạn, bạn đuổi tôi đi cũng không thành vấn đề.
Nhưng bạn đã làm tôi tổn thương, vẫn còn giữ cái bộ dạng cao ngạo, quy định kiếp này tôi không được có cuộc sống khác, chỉ có thể sống như con kiến lăn lộn dưới đáy xã hội, như thế là đạo lý gì?
"Xảy ra chuyện như vậy mà mấy người lại chỉ tập trung vào lý do tại sao năm đó đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà thôi sao?”
"Ông tưởng rằng nếu giải thích rõ ràng lý do đó, để tôi biết rằng ông cũng chỉ là bất đắc dĩ phải đuổi mẹ con tôi đi thì chuyện này coi như xong đúng không?" Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Đối mặt với câu hỏi của Chu Dương, Chu Hằng Thiên cúi đầu im lặng, ông chọn cách né tránh câu hỏi.
Vì ông thực sự không trả lời được, lúc này ông đã nhận ra vấn đề của mình và nhận ra rốt cuộc mình đã phạm phải sai lầm gì.
Đối mặt với lỗi lầm này, ông không còn gì để nói.
Nhưng ông không nói gì cũng có người khác dám nói!
Ví dụ, những người hoàn toàn không nghe lọt tai lời của Chu Dương.
Trong lòng họ, mẹ con Chu Dương sống như thế nào thì liên quan quái gì đến họ?
Cuộc sống của bạn thế nào? Đó là vấn đề khả năng của chính bạn, chúng tôi đương nhiên chỉ giải thích lý do tại sao chúng tôi làm thế, sau đó chúng tôi chịu cái giá tương ứng là được rồi!
Đại trưởng lão đứng lên:"Chu tiên sinh, thấy Hằng Thiên gọi cậu như vậy, tôi cũng tạm thời cứ gọi như thế. Tôi cho rằng, những lời cậu nói vừa rồi nói không thỏa đáng lắm”.
"Mẹ con cậu sau đó có cuộc sống không tốt, thực ra không liên quan gì đến Chu gia của chúng tôi".
"Mặc dù Chu gia chúng tôi có hạn chế để mẹ con cậu có một cuộc sống mới và một thân phận mới, nhưng nói trắng ra, ngay cả trong giới hạn của chúng tôi, cậu vẫn có thể sống tốt hơn".
"Ví dụ, mẹ của cậu hoàn toàn có thể thành lập công ty, nhưng bà ấy không có năng lực thành lập công ty, đó không phải là lỗi của Chu gia của chúng tôi".
"Hành vi của chúng tôi chỉ là đuổi mẹ con cậu ra khỏi Chu gia mà thôi".
Đại trưởng lão nói một cách đầy lý lẽ, hơn nữa còn không đỏ mặt.
Bởi vì đây là sự thật mà ông ta đã nhận định, ông ta không cảm thấy hối hận về lỗi lầm của mình, đồng thời, ông ta cũng sẽ không xem xét vấn đề dưới góc độ của mẹ con Chu Dương.
Chu Dương liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Anh chợt nhận ra rằng mình đã phạm phải một vấn đề ngu ngốc.
Tại sao lại cho những người này một cơ hội để giải thích?
Có cần thiết không?
Để họ giải thích, có phải vì mình vẫn còn ôm hi vọng về họ không? Nói cách khác, từ tận đáy lòng, anh vẫn cảm thấy có chút xót xa cho những người được gọi là người nhà này?
Chu Dương không nói gì, anh nhấc chân bước từng bước đi về phía đại trưởng lão.