Ba trong bốn gia tộc lớn, có thể nói hôm nay không có động tĩnh gì.
Bọn họ đều rất thông minh, cũng không muốn chọc giận Chu Dương.
Hôm nay, họ thậm chí còn lên lịch dự kiến cho mọi hoạt động kinh doanh của gia tộc.
Dường như toàn bộ thủ đô yên tĩnh hơn rất nhiều.
Chu Dương và Tạ Linh Ngọc lặng lẽ lái xe trêи đường lớn của thủ đô, cuối cùng cũng đến trước cửa Chu gia.
Sân lớn của Chu gia có nền tảng ngàn năm, diện mạo và vị thế của nó chưa bao giờ thay đổi.
Bà Chu nhìn tòa nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt mà nước mắt lưng tròng.
Nơi này tượng trưng cho tuổi trẻ của bà, nhưng không phải là thanh xuân tươi đẹp.
Về phần bà Tạ thì chết lặng.
Bà ta biết Chu Dương bây giờ giàu có, nhưng không biết Chu Dương giàu đến như vậy.
Đây là nơi nào?
Ở nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô này, trước mắt lại là một trang viên khổng lồ!
Ngoài ra còn có rất nhiều nhà gỗ!
Hơn nữa bà ta đã nhìn thấy gì? Bãi đỗ sân bay!
Có hơn chục chiếc trực thăng chờ sẵn xung trận, lặng lẽ đậu trêи đường băng.
Còn những thứ như xe sang, bà ta cũng đã nhìn đến đờ đẫn cả người suốt quãng đường tới đây rồi.
Khi bước xuống xe, khoảnh khắc bước chân vào sân lớn Chu gia, bà ta đã có một định nghĩa mới về từ ‘nhà giàu’.
Thế nào gọi là nhà giàu?
Nơi này được gọi là nhà giàu!
Văn hóa, nền tảng lịch sử, kiến trúc cổ, sân trong cực lớn.
Ngay cả một người nông cạn như bà Tạ cũng cảm nhận được đẳng cấp của nơi này, những người giàu có mà bà ta từng tiếp xúc trước đây giống như một người trêи trời một kẻ dưới đất vậy!
Mà bây giờ, những người cao quý sống ở đây, sau khi nhìn thấy nhóm người họ bước vào, gần một nghìn người còng lưng cúi xuống nghiêm trang!
"Hoan nghênh thiếu gia trở về!"
Đây là câu nói đầu tiên của gia tộc hạng nhất ở phương Đông mà người Chu gia sau khi nhìn thấy Chu Dương nói ra.
Bà Tạ ngẩn người, suýt chút nữa thì quỳ xuống đáp lễ.
Trong lòng bà Chu cũng rất kϊƈɦ động, xem ra những điều con trai bà nói đều là sự thật!
Thằng bé thực sự đã làm được!
Nhưng Chu Dương ở một bên lại thờ ơ.
Anh lạnh lùng nhìn gần ngàn người trước mặt, khóe miệng thoáng qua một nụ cười.
"Thiếu gia? Tôi nói này, có phải mấy người nhầm chỗ nào rồi không? Tôi không phải thiếu gia của mấy người”.
Chu Dương tinh nghịch nói.
Muốn anh làm thiếu gia của Chu gia ư? Chu gia cũng xứng đáng sao?
Hôm nay anh đến là để đòi công lý!
Chu Dương nói tiếp: "Về thân phận của tôi, tôi nghĩ chắc không cần giới thiệu. Mọi người ở đây có lẽ còn biết rõ hơn tôi".
"Hôm nay Chu Dương, đứa con bị bỏ rơi, đến đây để đòi một câu công bằng! Chu gia các người có điều gì muốn giải thích hay không?"
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Chu Dương quyết định cho Chu gia một cơ hội để giải thích.
Trước đây anh không muốn nghe lời giải thích của Chu Hằng Thiên là bởi vì anh đang có tâm trạng cáu kỉnh.
Tuy nhiên, sau ba ngày bình tĩnh lại, Chu Dương hiểu rằng nếu anh đã muốn đưa mẹ mình đến để đòi công bằng thì đương nhiên nên làm rõ những gì đã xảy ra trong quá khứ và tính toán đúng sai.
Về phần Chu gia, họ cũng trầm mặc hồi lâu.
Ban đầu, họ chọn cách bày tỏ thành ý trực tiếp với Chu Dương, chẳng hạn như cúi đầu chào đón thiếu gia trở về.
Loại đãi ngộ này, trong lịch sử Chu gia, chỉ có một số gia chủ đáng kính mới có được.
Nhưng Chu Dương không nể mặt họ.
Chu Dương vẫn tự nhận là đứa con trai bị bỏ rơi.
Điều này đã làm kế hoạch đầu tiên của Chu gia thất bại.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể ra mặt giải thích, sau đó sẽ bù đắp, cho dù Chu Dương đưa ra điều kiện gì, chỉ cần có thể giữ lại Chu gia thì bọn họ đều có thể đồng ý.
Nếu vẫn không được, bọn họ chỉ có cách cấu kết với tiên sư liều mạng một sống một chết với Chu Dương.
Chu Hằng Thiên đứng lên: "Dương… Chu tiên sinh, Liên Nhi, với tư cách là người đứng đầu Chu gia, tôi thay mặt Chu gia ở đây xin lỗi hai người. Về những chuyện năm đó, Chu gia chúng tôi thực sự nợ hai người một lời giải thích".
Tiếp đó, Chu Hằng Thiên một lần nữa kể lại câu chuyện năm đó ông ta đuổi Chu Dương và bà Chu.
Lần này, ông ta nhận mọi trách nhiệm về mình.
"Chu … Chu tiên sinh, chuyện bố đuổi mẹ con ra khỏi Chu gia, tất cả đều là lỗi của bố, bố đã quá ích kỷ, bố muốn trở thành gia chủ của Chu gia nên mới có hành vi như vậy”.
"Tuy nhiên, bây giờ bố biết mình đã sai. Nếu con muốn, bố có thể đón hai mẹ con trở về Chu gia, chứng minh danh phận cho hai mẹ con!"
Câu thứ hai này có lẽ là sự bù đắp của Chu gia đối với mẹ con Chu Dương.
Thực ra họ cũng không thể đưa ra bất kỳ sự bù đắp đặc biệt nào, dù sao thì Chu Dương cũng đã quá mạnh rồi.
Công nhận danh phận của hai mẹ con là sự bù đắp duy nhất mà họ có thể nghĩ đến.
Nhưng sau khi nghe Chu Hằng Thiên giải thích, Chu Dương lắc đầu: "Nói xong rồi à?"
Chu Hằng Thiên hơi ngẩn ra:"Nói, tôi nói xong rồi".
Như này không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Nguyên nhân tại sao năm đó lại xảy ra chuyện như vậy đã được giải thích rất rõ ràng rồi, tất cả đều là lỗi của Chu Hằng Thiên, thái độ nhận lỗi và người chịu trách nhiệm cũng đã ra mặt rồi.
Sau cùng ông ta cũng bằng lòng chứng minh danh phận cho mẹ con Chu Dương, thậm chí kế hoạch bù đắp cũng đã có sẵn.
Còn gì để nói nữa sao?
Chỉ là một đoạn đơn giản nhưng Chu Hằng Thiên và các trưởng lão trong gia tộc sau một thời gian dài mới quyết định được.
Đoạn văn này ngắn gọn và mạnh mẽ, hoàn toàn bao gồm tất cả nội dung, từ giải thích đến xin lỗi rồi đến bù đắp. Cái gọi là lời xin lỗi không phải chính là một quá trình như vậy sao?
Chu Hằng Thiên không hiểu mình sai ở đâu.
Chu Dương chế nhạo: "Thật tuyệt, đây không phải là Chu gia sao?"
"Quả nhiên là một gia tộc lớn, rõ ràng mạch lạc, vô cùng logic, nói ra thực sự khiến người ta phải tâm phục khẩu phục".
Câu này nghe có vẻ như đang khen ngợi Chu gia, nhưng mọi người trong Chu gia đều cảm thấy có gì đó không ổn.
Lời khen ngợi này nghe sao có vẻ kỳ lạ?
Quả nhiên, trước khi họ kịp phản ứng, Chu Dương đã lên tiếng lần nữa.
“Ông nói những chuyện năm đó đều là lỗi của ông, ừ, tốt lắm, tôi cũng cảm thấy ông đáng chết”, Chu Dương gật đầu nói.
Vẻ mặt của Chu Hằng Thiên đột nhiên thay đổi, mặc dù biết rằng cái giá phải trả của việc gánh vác trách nhiệm sẽ rất nghiêm trọng, nhưng ông không thể tin được rằng Chu Dương sẽ thực sự lấy mạng mình.
Chu Dương không ra tay luôn mà tiếp tục nói: "Nhưng nếu như ông cảm thấy chỉ có một mình mình đáng chết thì không phải hơi ngây thơ rồi hay sao?”
"Từ lời giải thích của ông, tôi không thể nghe ra được một chút thành ý nào. Điều các người nghĩ là làm thế nào để trốn tránh trách nhiệm, làm thế nào để giảm thiểu thiệt hại cho gia tộc, và làm thế nào để chặn miệng tôi trêи cơ sở nói đạo lý, để xoa dịu cơn giận của tôi".
"Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến việc có trách nhiệm với mẹ tôi và quan tâm đến những gì mẹ tôi đã sống như thế nào trong những năm qua!"
"Chu gia? Rất lợi hại sao? Chỉ vì các người là một gia tộc lớn nên có thể tùy ý quyết định tính mạng của một người phụ nữ đúng không?", Chu Dương lạnh lùng hỏi.