"Tôi, bố tôi?", Phùng Tiến Kinh nghẹn họng, hắn nói lắp bắp.
Bình thường khi nhắc đến bố, bộ dạng hắn ta sẽ rất tự tin, tâm thế tự hào.
Nhưng lần này, lần đầu tiên hắn thấy sợ hãi.
Giống như người bố toàn năng của hắn không thể đem lại cảm giác an toàn cho hắn, hơn nữa, bố hắn cũng gặp khó khăn ở đây.
Cuối cùng hắn cũng ý thức được, Chu Dương trước mắt không phải người trong tưởng tượng của hắn.
Tầng lớp của Chu Dương, khéo đã vượt xa những gì hắn hình dung.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân vang vọng trong thang máy, một nhóm người nữa xông vào.
Lúc này, tựa hồ không đứng nổi trong phòng khách nữa.
Nên buộc phải đuổi mấy người mặc đồ đen trông chừng ở cửa ra ngoài.
Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn sánh vai bước tới.
Đầu tiên bọn họ thấy Hổ gia.
"Hổ gia, xảy ra chuyện gì vậy, sao đánh nhau lớn thế?"
Hổ gia không nói gì, dùng tay chỉ vào Chu Dương.
Nhìn thấy Chu Dương đang ngồi trêи cửa sổ hút thuốc, sắc mặt Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn nhanh chóng nghiêm nghị lại.
Bọn họ bước lên trước, cung kính khom người: "Chu tiên sinh!"
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Chu Dương khẽ mỉm cười: "Thật ra thì không có chuyện gì, chủ yếu là muốn các ông đứng ra làm chứng".
"Ngoài ra, các ông nhìn xem, ở ngoài cửa chờ, có hai người trung niên đúng không… À, phải hình dung bọn họ thế nào nhỉ?"
"Chắc là người giàu nhất và giàu nhì ở Đông Hải".
Nghe đến đây, trong lòng Phùng Tiến Kinh chết lặng một chút.
Giàu thứ hai ở Đông Hải không phải là bố hắn sao.
Chẳng lẽ bố hắn tới thật?
Nhưng hắn không dám lên tiếng.
Tô Thế Minh gật đầu, rồi truyện mệnh lệnh này xuống.
Lúc này, những người có thể đứng trong phòng, căn bản là tộc trưởng của các gia tộc đứng đầu.
Những tộc trưởng yếu thế hơn một chút, dù cũng là những nhân vật hô mưa gọi gió ở Đông Hải, nhưng lúc này cũng không được vào phòng này.
Người bình thường như Lý Đại Hải và Phùng Khai Sơn, đương nhiên chỉ có thế đứng ở góc phòng, im lặng lắng nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
"Ông Lý, ông nhiều mưu mô, thử nói xem ở đây có chuyện gì vậy".
"Chúng ta sống lâu như vậy, mà chưa từng thấy Đông Hải phát sinh một chiến trận lớn đến thế này", Phùng Khai Sơn nói với Lý Đại Hải.
Lý Đại Hải nhíu mày: "Chuyện này tôi quả thật nhìn không ra".
"Nhưng rõ ràng là ở Đông Hải này khẳng định có một nhân vật rất tầm cỡ quan hệ với cấp trên".
"Cục diện ở Đông Hải e là phải thay đổi".
Lúc nói những lời này, trong đầu Lý Đại Hải tự động xuất hiện hình ảnh bất cần của Chu Dương.
Một thanh niên trẻ giấu tài, chưa từng xuất hiện trước đám đông, có thể làm được chuyện này không?
Lúc này, bọn họ nhận được thông báo từ bên trong, chỉ đích danh hai người họ tiến vào phòng.
Điều này khiến bọn họ vừa mừng vừa lo.
Trong gian phòng kia, đến cả tộc trưởng cao cấp của gia tộc hạng hai cũng không vào được.
Hai người bình thường như bọn họ có thế vào thật sao?
Nếu được chỉ đích danh, tức là có thể.
Hai người họ gần như chào hỏi suốt từ lúc đặt chân lên hành lang.
Bởi vì từ tầng này, gần như là tuyến đường phân chia kim tự tháp quyền lực ở Đông Hải.
Một tầng một cấp bậc, nhân vật nào gặp phải cũng có thân phận lớn hơn một phần.
Dĩ nhiên, người yếu nhất cũng mạnh hơn hai người họ.
Lên đến tầng cao nhất thì càng kinh hãi.
Lúc này mới ở tầng ba, mà đã xuất hiện gia chủ của thế gia hạng hai.
Vậy nhân vật ở trong phòng kia, rốt cuộc có thân phận gì?
Hai người họ cuối cùng cũng tới nơi.
Vừa mới nhìn vào phòng, bọn họ thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống đất.
Gia chủ của gia tộc đứng đầu trong các gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, gia chủ Tô Thế Minh.
Có cả gia tộc từng đứng đầu các gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, giờ đứng thứ hai, gia chủ Tôn gia – Tôn Càn Khôn.
Trong phòng là hai nhân vật lớn này.
Càng khoa trương hơn là hai nhân vật này vẫn đứng sau hai người nữa.
Hai người họ đứng sau lưng Hổ gia. Hổ gia đứng hơi nhô ra, thể hiện thân phận độc nhất vô nhị của mình.
Chẳng lẽ người đó chính là tộc trưởng gia tộc ẩn dật Hứa gia trong truyền thuyết?
Lý Đại Hải và Phùng Khai Sơn biết Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn, song không nhận ra Hổ gia, chỉ loáng thoáng nghe truyền thuyết về Hổ gia.
Hổ gia giờ đã xuất hiện!
Nhưng Hổ gia không phải đứng ở vị trí đầu tiên trong căn phòng này.
Mà vị trí đó là một người thanh niên trẻ đang ngồi trêи bệ cửa sổ hút thuốc.
Chu Dương!
Khoảnh khắc thấy Chu Dương, trong lòng Lý Đại Hải kinh ngạc, quả nhiên là cậu ta!
Phùng Khai Sơn không nhận ra Chu Dương.
Nhưng ông ta thấy con trai Phùng Tiến Kinh của mình!
Trò đùa này nực cười quá rồi!
Sao con trai ông ta lại xuất hiện trong căn phòng này?
Hai người họ đi vào, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Chu Dương chậm rãi nhả làn khói mờ, sau đó quay đầu lại.
Trước tiên, anh lên tiếng chào Lý Đại Hải: "Ông chủ Lý, lại gặp nhau rồi".
Lý Đại Hải dạ dạ vâng vâng, gật đầu đáp: "Chu, Chu tiên sinh".
Chu Dương quay sang nhìn Phùng Khai Sơn.
"Ông chủ Phùng?", Chu Dương hỏi.
Phùng Khai Sơn cũng y như Lý Đại Hải, trả lời giống hệt: "Chu tiên sinh".
"Đừng căng thẳng", Chu Dương nhảy từ bệ cửa sổ xuống, đi tới trước mặt ông ta, chỉnh lại trang phục: "Ông là người giàu thứ hai ở Đông Hải đúng không? Phải có chút thể diện chứ?"
"Không, không dám", Phùng Khai Sơn suýt bật khóc.
Để Chu Dương chỉnh lại quần áo cho ông ta? Đùa à, ông ta quỳ xuống lau giày cho anh còn không đủ tư cách ấy chứ!
Nhưng lúc này ông ta cũng không dám trốn nên chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, cảm thấy mỗi giây trôi qua dài như một năm.
Chu Dương chỉ đơn giản là chỉnh lại quần áo cho ông ta, sau đó vẫy tay gọi Phùng Tiến Kinh tới.
Lúc này sao Phùng Tiến Kinh dám cự tuyệt, chỉ lật đật chạy tới.
"Đây là con trai ông à?", Chu Dương hỏi.
Phùng Khai Sơn nhìn con trai mình với ánh mắt hoài nghi không chắc, sau đó lại nhìn Chu Dương, lúc này không thừa nhận là đúng hay không.
"Sao thế, ông chủ Phùng? Ngay cả con trai ông cũng không nhận ra sao?", Chu Dương lại hỏi.
Phùng Khai Sơn khóc toáng lên, vừa khóc vừa quỳ xuống: "Chu tiên sinh, thật sự tôi không biết xảy ra chuyện gì".
"Nếu con trai tôi làm sai chuyện gì, xin cậu hãy tha nó một đường sống".
Cảnh tượng này nhìn quen quen… Lý Đại Hải đứng bên cạnh thầm nghĩ lại.
Chu Dương mỉm cười: "Thật ra con trai ông không làm gì sai".
"Chỉ là, anh ta muốn dạy tôi thế nào là địa vị và thân phận, nên tôi muốn học tập anh ta một chút thôi".