Chu Dương chỉ nói hai câu đơn giản.
Câu thứ nhất là dẫn thêm người tới đây.
Câu thứ hai là địa chỉ nhà Tạ Linh Ngọc.
Nói một cách hợp lý thì nhà của Tạ Linh Ngọc nằm ở trong một khu dân cư rất bình thường.
Bảo Hổ gia dẫn nhiều người tới, thì đúng là lớn chuyện đây.
Nhưng làm lớn chuyện cũng chẳng sao, dù sao Chu Dương cũng chẳng làm chuyện gì dối lòng.
Lớn chuyện càng dễ khiến cho mấy kẻ nên ngậm mồm phải ngậm mồm lại.
Chẳng mấy chốc Hổ gia đã dẫn người tới rồi.
Hơn một trăm người.
Trong đó còn có hơn ba mươi tông sư võ giả!
Hổ gia không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên mười mấy tông sư võ giả trấn thủ trong Hứa gia và cả các đệ tử sắp đạt tới cảnh giới tông sư võ giả đều được ông dẫn tới hết.
Đội ngũ này rất nhanh đã kinh động đến mọi thế lực cấp cao trong thành phố Đông Hải.
Những gia tộc lớn nhỏ đó đều kéo tới.
Ngay cả hai người bình thường là bố của Phùng Tiến Kinh – Phùng Khai Sơn và người giàu có nhất thành phố Đông Hải lúc đầu – Lý Đại Hải cũng kéo tới.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mà lại khiến Hứa gia điều động một thế trận lớn thế?
Hơn nữa còn trắng trợn như vậy?
“Anh cho tôi ba phút”, Chu Dương lạnh lùng tắt máy, rồi đi tới bên cửa sổ.
“Nhãi ranh, rốt cuộc anh muốn nói điều gì?”, đến giờ Phùng Tiến Kinh vẫn cứng đầu.
“Được, dù anh đánh được và đánh thắng luôn mấy người mà tôi gọi tới này”.
“Nhưng anh biết không, tôi gọi mấy người này tới không phải muốn đánh nhau với anh! Tôi chỉ muốn cho anh thấy ý nghĩa của người có địa vị tí thôi!”
“Anh thấy đó, với thân phận của tôi thì chỉ cần gọi bừa một cuộc đã gọi được nhiều người tới rồi”.
“Nếu tôi nghiêm túc thì thật ra còn có thể gọi nhiều hơn, tôi có thể gọi mấy trăm mấy nghìn người tới, dù anh có đánh nhau giỏi như nào thì liệu anh đánh lại nhiều người vậy không?”
Phùng Tiến Kinh đứng đằng sau lải nhải liên tục.
Chu Dương quay người lại, ra dấu với hắn là đừng nói nữa: “Suỵt, giữ yên lặng”.
“Tôi đã nói rồi, đợi tôi ba phút”.
“Hừ, anh không thể hiểu được ý tôi nói!”
“Cho anh ba phút thì sao nào?”
Phùng Tiến Kinh từ vách tường người bò dậy, từ từ đi tới phía sau Chu Dương, nhìn theo ra ngoài cửa sổ.
Sau đó những người khác ở trong phòng khách cũng dần đứng dậy, tất cả đều đứng sau Chu Dương nhìn theo ra phía ngoài.
Như thể có một sức lôi cuốn kì lạ, Chu Dương vừa đánh họ một trận điên cuồng, giờ bỗng nhiên đều yên lặng nhìn ra ngoài như thể lúc nào cũng sẽ có chuyện xảy ra.
Điều này đã thu hút lòng hiếu kì của họ, cho nên tất cả họ đều nhìn chằm ra ngoài cửa sổ, họ muốn xem thử rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Cứ như thế, ba phút dần trôi qua.
Khu dân cư đang yên ắng thì bỗng có một đoàn xe sang đi vào.
Một đoàn xe rất dài.
Có ba mươi chiếc xe, hơn nữa còn toàn là xe sang, chiếc rẻ nhất cũng tầm cỡ xe Audi.
“Chuyện, chuyện này là sao?”, cuối cùng có một người của Tạ gia không nhịn được mà lên tiếng.
Chẳng lẽ số xe sang đó đều liên quan tới Chu Dương?
Không thể nào, sao chỉ một cuộc gọi của Chu Dương mà có thể điều động được nhiều người thế?
Nhưng quả thật số xe sang này đang đi về phía họ.
Chỗ đỗ xe ở trong khu dân cư vốn đã ít, Chu Dương ngồi trêи bệ cửa sổ lặng lẽ châm một điếu thuốc, nhìn những chiếc xe đó như ruồi không đầu đi tìm kiếm chỗ đỗ xe, mãi mới đỗ xong hết.
Tiếp sau đó từng người mặc đồ đen xuống xe, lao vào tòa nhà của bọn họ như những buổi huấn luyện nghiêm khắc thường ngày.
“Chẳng lẽ là Chu Dương gọi tới thật sao?”, có người tự lẩm bẩm một mình.
Chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng bước chân bên cầu thang, dẫn đầu là Hổ gia, những người mặc áo đen đó đứng thành hai hàng đi vào phòng khách chật chội.
“Chu tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?, Hổ gia liếc quanh phòng khách rồi đi tới trước mặt Chu Dương cung kính hỏi.
Chu Dương quay đầu nhìn ông, mỉm cười nói: “Không có gì, ông bớt chút thời gian ở đây cùng tôi lúc”.
Hổ gia hơi khó hiểu, ông nhìn mọi người xung quanh rồi im lặng.
Nhưng tất cả những người trong Tạ gia đều hoảng hốt.
Những người này đều do Chu Dương gọi tới!
Sao Chu Dương lại có bản lĩnh lớn thế?
Phùng Tiến Kinh cũng hơi sững sờ, xem ra Chu Dương cũng không phải kẻ ngốc.
Nhưng hắn cũng không ngạc nhiên lắm.
Tuy số xe này đều là xe sang, nhưng nếu hắn mà ra tay hết sức thì cũng có thể gọi cả đoàn xe như vậy tới giúp mình.
Có điều hắn luôn cảm thấy Hổ gia quen mặt, nhưng lại không nhớ rốt cuộc đã gặp ở đâu.
“Đây là người mà anh gọi tới sao?”, Phùng Tiến Kinh nuốt nước bọt nói.
Lúc này hắn đã nhìn thẳng vào Chu Dương, cho rằng Chu Dương đã có tư cách để nói chuyện với hắn rồi.
Nhưng Chu Dương chỉ mỉm cười, không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của hắn: “Cái này chỉ là một phần trong số đó, phía sau vẫn còn”.
Tuy Chu Dương chỉ gọi một cuộc điện thoại, nhưng cuộc gọi này quá phách lối, nên anh hoàn toàn có thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Hổ gia nhận được cuộc gọi phách lối đó của Chu Dương ắt sẽ huy động toàn bộ lực lượng trong Hứa gia.
Việc này ắt sẽ dấy lên một làn sóng lớn.
Nên phía sau vẫn còn chuyện hay.
Quả nhiên Chu Dương vừa dứt lời, một đoàn xe sang đã kéo vào khu dân cư.
Lúc đoàn xe này không tìm được chỗ đỗ xe thì họ cũng chẳng thể quay xe ra được, bởi vì cũng có một đoàn xe khác xuất hiện ở sau đoàn xe này.
Đoàn xe vật lộn được nửa phút, đám người đó nhao nhao mở cửa xe, bỏ luôn xe ở giữa khu dân cư rồi chạy vào tòa nhà chỗ Chu Dương.
Phía sau vẫn còn một đoàn người ùn ùn đi về trước.
Lần này thì Phùng Tiến Kinh không ngồi yên được nữa.
Nhóm đầu tiên cũng chỉ có ba bốn mươi xe, hơn trăm người tới mà thôi.
Nhưng sau đó là chuyện quái quỷ gì vậy?
Sao nhiều người thế?
Chỗ họ nhìn thấy đã đỗ đầy xe sang rồi, nhưng với đoàn người từ đằng sau ùn ùn kéo tới thì quả thật không biết đoàn xe này xếp dài bao cây!
“Những, những người này đều do anh gọi tới ư?”, Phùng Tiến Kinh hơi sợ rồi.
Lần này hắn đã động phải con quái vật gì đây!
Chu Dương lại cười, khẽ lắc đầu nói: “Nếu tôi nói tất cả họ là do tôi gọi tới, anh tin không?”
Phùng Tiến Kinh gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Gật đầu là vì trực giác của hắn đoán những người này hình như đều chạy về hướng Chu Dương.
Còn lắc đầu là vì hắn cảm thấy chuyện này giả quá.
Giả đến mức hắn không dám tin.
Chu Dương cũng lắc đầu: “Đúng là không phải tôi gọi tất cả họ đến”.
“Nhưng thú vị là chắc họ đang nhắm tới tôi, à đúng rồi, chắc bố anh cũng tới đó, anh tin không?”