Kiếm Thu Thủy chém ra, một đường kiếm khó tưởng tượng nổi kéo dài từ dưới chân Lâm Ẩn ra xa mấy trăm dặm, chém đứt cả nơi ở nhà họ Tống và vô số trận pháp, ngay cả lĩnh vực của Thiên Tiên thần bí cũng bị chém làm đôi.
Lúc này.
Tất cả mọi người đều nhìn bóng người như kiếm thần kia.
“Sao… Sao có thể mạnh đến thế được!”
Thích Huyền run rẩy, không nhịn được thầm tự hỏi. Đối mặt với chiêu kiếm này của Lâm Ẩn, có bao nhiêu người như ông ta cũng không thể giết được anh, khi nãy là Lâm Ẩn nương tay, nếu không, chắc ông ta còn không kịp sử dụng thần thông đã bị giết chết rồi.
Colombe cũng tái mặt, vốn dĩ lão rất tự tin với thân thể của mình, nhưng bây giờ lão đột nhiên không còn tự tin nữa.
Những người khác cũng trợn mắt há mồm.
Một lúc lâu sau đó, Thiên Tiên thần bí kia mới chậm rãi nói: “Lâm Ẩn, là tôi coi thường cậu, nếu cho cậu thời gian thì chưa chắc không thể trở thành Thanh Trích Tiên tiếp theo, thậm chí còn mạnh hơn cả Thanh Trích Tiên, nhưng tôi không thể cho cậu cơ hội này, hôm nay dù liều mạng bị thương cũng phải giết chết cậu!”
Nghe Thiên Tiên thần bí nói thế, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Một Thiên Tiên còn phải tự nhận bị thương mới có thể xử lý được Lâm Ẩn, tiểu bối chỉ mới mấy chục tuổi trước mắt đã trưởng thành đến mức này rồi sao?
Lúc này sắc mặt của cụ ông Lăng cũng thay đổi, không còn giữ bình tĩnh được nữa.
“Hình như tôi đã gặp chiêu kiếm này ở đâu rồi”.
Cụ ông Lăng khó hiểu nói.
“Năm trăm năm trước Cố Thu Thủy đã sử dụng chiêu kiếm này khiến một Thiên Tiên tọa hóa, không ngờ hôm nay lại gặp được nó”, Thiên Tiên thần bí tản đi mây mù xung quanh, để lộ diện mạo.
Một người đàn ông trung niên nhìn như bốn mươi mấy tuổi, trông rất tao nhã.
Lão ta nhìn Lâm Ẩn một cái, lạnh lùng nói: “Năm trăm năm trước tôi và Cố Thu Thủy cũng coi như bạn tốt, tiếc là ông ta từ chối lòng tốt của tôi, nếu không với thiên phú của ông ta mà đứng về phía chúng ta, thì không cần đợi đến lúc Thanh Trích Tiên quật khởi mới ra tay nữa. Không ngờ cậu lại có được truyền thừa của ông ta”.
“Năm trăm năm trước người bức tử Thu Thủy Kiếm Tiên cũng là các ông đúng không?”, Lâm Ẩn hỏi với giọng điệu nặng nề.
Năm trăm năm trước Thu Thủy Kiếm Tiên chỉ đi tìm kỳ vật để đột phá Thiên Tiên ở khắp nơi thôi, dù đa số kỳ vật đều nằm trong tay hoàng tộc vương tộc, Thu Thủy Kiếm Tiên tìm kiếm kỳ vật sẽ không tránh khỏi việc xảy ra mâu thuẫn với vương tộc hoàng tộc, nhưng chuyện này đời nào cũng có, hoàn toàn không cần Thiên Tiên ra tay.
Theo thực lực dần tăng lên, anh cũng hiểu ra rất nhiều chuyện trước đây mình không biết, anh vẫn luôn thấy nghi ngờ về cái chết của Thu Thủy Kiếm Tiên, nếu Thu Thủy Kiếm Tiên phát hiện người trước mắt có cấu kết với Ma Tộc, mà Thu Thủy Kiếm Tiên lại từ chối lời lôi kéo, vậy với tu vi chưa đến Thiên Tiên của ông ấy, bị giết chết cũng là chuyện bình thường.
Có thể những người này không ngờ rằng Thu Thủy Kiếm Tiên lại có năng lực giết chết một Thiên Tiên.
“Nhà Bắc Đường của là tay sai của Ma Tộc ông?”
Lâm Ẩn hỏi, Thiên Tiên khiến Thu Thủy Kiếm Tiên tọa hóa năm trăm năm trước chính là người của nhà Bắc Đường.
“Đúng thế”.
Người đàn ông trung niên gật đầu, không chút kiêng dè nói: “Hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với các người rồi, nói với các người cũng chẳng sao, hôm nay tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng, thần phục hoặc là chết!”
“Tôi không có thói quen làm chó cho Ma Tộc”.
Lâm Ẩn cười nhạt đáp.
Những người khác nghe vậy thì sắc mặt đều thay đổi, bọn họ cũng biết Ma Tộc khác với loài người, nhưng vì thực lực mà bọn họ vẫn phục tùng Ma Tộc, lời này của Lâm Ẩn như nói trúng tim đen tất cả bọn họ.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”.
Sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi, hét lên: “Nếu cậu đã không biết điều như thế thì cứ trở thành đồ ăn trong miệng bản tọa đi”.
Nói xong, lão ta cười ha hả, vẻ thần tiên khi nãy hoàn toàn biến mất.
Sau lưng lão ta có vô số sương mù màu đen xuất hiện, như trở thành Địa Ngục Tu La vậy. Trong địa ngục mơ hồ của một Ma Thần đứng lên, Ma Thần cao trăm trượng, mặc áo giáp đen, hai cái sừng chĩa lên trời, hàn quang lấp lóe như ác quỷ đến từ địa ngục, muốn nuốt lấy Lâm Ẩn.
“Năm trăm năm trước Thu Thủy Kiếm Tiên có thể giết chết Thiên Tiên bằng thực lực Địa Tiên, hôm nay Lâm Ẩn tôi cũng có thể!”
Lâm Ẩn quát lên một tiếng.
Đột nhiên.
“Rắc!”
Tia kiếm quang xuyên qua thiên địa lại sáng lên lần nữa, tựa như một tia chớp xẹt qua trong bóng đêm vô tận.
“Trò mèo, năm trăm năm trước tôi đã có thực lực tương đương với Thu Thủy rồi, chẳng lẽ cậu cho rằng năm trăm năm nay tôi chẳng tiến bộ hơn chút nào sao?”, Ma Thần to lớn khinh thường nói.
Lão ta vung móng vuốt về phía Lâm Ẩn.
“A”.
Ma Thần kêu lên một tiếng đầy thê thảm, ma trảo có thể đỡ được thần binh kia bị chém thành hai khúc, đứt từ cổ tay, vô số ma khí phun ra từ miệng vết thương, bao phủ trăm dặm xung quanh.
Sau kiếm quang, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Lâm Ẩn tôi, không hề yếu hơn Thu Thủy Kiếm Tiên!”
Khoảnh khắc đó, mọi người đều khiếp sợ, vô số ánh mắt đều nhìn về phía chàng trai tay cầm trường kiếm, tóc trắng áo đen kia.
Anh cầm kiếm đứng đó, tựa như thần linh giáng thế.
…
Cách đó mấy trăm dặm, Tửu Đạo Nhân dẫn theo cao thủ của nhà Hiên Viên và một đám cao thủ chạy về phía chỗ ở của nhà họ Tống, phạm vi mấy trăm dặm xung quanh chợt trở nên tăm tối.
“Bên phía đất tổ nhà họ Tống có trận chiến!”, cụ ông Thiên Tiên Hiên Viên Bạch Thạch của nhà Hiên Viên nghiêm túc nói: “Bên kia có ít nhất một cao thủ Thiên Tiên, mọi người đi sát theo tôi, cẩn thận một chút”.
Lúc này cụ thấy hơi hối hận vì để mấy tiểu bối này đi theo, vốn tưởng chỉ một nhà họ Tống cụ thừa sức xử lý, nhưng nhìn tình thế ở bên kia có lẽ có chút nguy hiểm.
Chỉ là bây giờ đã bước vào phạm vi đất tổ của nhà họ Tống rồi, bảo mấy tiểu bối này trở về, lỡ như giữa đường xảy ra chuyện gì thì càng không tốt hơn.
Không bằng cho bọn chúng đi theo bên cạnh.
Sắc mặt mấy người Bạch Vũ, Ly Mộng Tiên Tử và Hiên Viên Long cũng rất nặng nề, luồng ma khí này khiến bọn họ cảm thấy việc hít thở trở nên khó khăn, chỉ có cao thủ Địa Tiên hậu kỳ trong các thế lực lớn mới có thể không quan tâm đến nó thôi.
“Mong tiền bối nhanh lên, bên kia có lẽ có cao thủ Thiên Tiên ra trận rồi”, Tửu Đạo Nhân nôn nóng nói.
“Ừm!”
Hiên Viên Bạch Thạch gật đầu, dưới chân hiện lên ánh sáng xanh, mọi người cảm thấy mình bị một đoàn chân nguyên vô cùng to lớn bao bọc lấy, trong nháy mắt đã di chuyển được trăm dặm, xuất hiện trên bầu trời của đất tổ nhà họ Tống.
Nhìn thấy cảnh khiến bọn họ vô cùng khó quên.
Chàng trai tóc trắng áo đen chém đứt lợi trảo của Ma Thần cách đó trăm trượng bằng một kiếm.
“Đây là Lâm Ẩn sao?”
Bạch Vũ ngơ ngác nhìn bóng người trước mắt, hơi khó tin hỏi.
Những người khác cũng đều trợn mắt há mồm, nếu không nhờ Hiên Viên Bạch Thạch bảo vệ, bọn họ muốn đứng vững dưới sức mạnh của Ma Thần này cũng khó. Nhưng Lâm Ẩn đồng lứa với bọn họ lại đang chiến đấu với Ma Thần, hơn nữa xem ra còn không rơi vào thế yếu!