“Lâm Ẩn giết chết Thanh Huyền kia ư, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, sao có thể mạnh như thế được?”
“Chắc chắn là nhận lầm người”.
Mọi người đều vô cùng khó tin, bọn họ cũng từng nghe nói đến tiếng tăm của Lâm Ẩn, người ngay cả con trai của Thanh Trích Tiên cũng dám đánh, vẫn có chút tiếng xấu ở bí cảnh Côn Luân.
Mười mấy năm trước Thanh Trích Tiên phân thân đích thân hạ giới đã gây ra một trận đại chiến vẫn không bắt được tên này, mang đến chấn động không nhỏ.
Hơn nữa Lâm Ẩn chỉ là một tiểu bối mới tu hành mấy chục năm, sao có thể phát triển đến mức bọn họ cũng không xử lý được chứ. mấy người đứng đầu trong hoàng tộc vương tộc của bí cảnh Côn Luân đồng lứa với Lâm Ẩn cũng chỉ mới bước vào cảnh giới Địa Tiên thôi.
“Ông nói nhiều quá!”
Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn bóng người đứng trong mây mù kia.
Dù anh cố sử dụng thị lực cũng không nhìn rõ tướng mạo của người đó. Khi nãy anh đã không che giấu nữa, bị nhìn ra thân phận cũng là chuyện bình thường, anh cũng không ngờ bên này lại không biết chuyện gì của bí cảnh Bồng Lai.
“Ha ha!”
Một tiếng cười khẽ vang lên từ trong mây mù, người kia lạnh lùng nói: “Mười mấy năm trước nếu cậu đồng ý với Thanh Trích Thiên thì đã có cơ hội gia nhập vào bọn ta, bây giờ cũng bước vào cảnh giới Thiên Tiên rồi”.
Mọi người nghe mà thầm thấy rùng mình, không ngờ Thanh Trích Tiên lại từng bỏ qua mối thù giết con, mời Lâm Ẩn gia nhập vào bọn họ, nhưng Lâm Ẩn lại từ chối.
“Đáng tiếc là cậu không có cơ hội nữa rồi”.
Nói xong, bóng người trong mây mù hoàn toàn không đợi Lâm Ẩn trả lời đã đánh ra một chưởng.
Tuy chưởng của lão ta bình thường, nhưng vừa duỗi ra đã che phủ thiên địa, tựa như thần vương trên trời duỗi tay xuống phàm, khiến hư không mấy trăm trượng xung quanh Lâm Ẩn đều đông lại, thiên địa nguyên khí đều không thể di chuyển. Đây rõ ràng là lĩnh vực chỉ Thiên Tiên mới có thể nắm giữ. Người đứng gần Lâm Ẩn chỉ cảm thấy mình động đậy ngón tay một chút cũng vô cùng khó khăn, mở to mắt ngơ ngác, ai cũng biết Thiên Tiên rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh như thế.
Trên đầu Thích Huyền và Colombe cũng có mồ hôi lạnh chảy ra, bọn họ vốn cứ tưởng mình chỉ thua Thiên Tiên một chút, dù không phải đối thủ của cao thủ Thiên Tiên nhưng vẫn có thể chạy trốn khỏi Thiên Tiên.
Bây giờ bọn họ mới biết mình quá khinh thường Thiên Tiên rồi. Trước một cao thủ Thiên Tiên chân chính, thứ mà bọn họ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo chẳng có chút tác dụng nào cả.
“Phá…!”
Lâm Ẩn nói ra một chữ.
Anh vừa nói ra, đột nhiên như có sấm chớp nổ vang, tinh quang rực sáng quanh người, Lâm Ẩn tựa như tinh thần trên trời, trong lòng không chút cảm xúc, bí quyết Chu Thiên Tinh Thần được anh thúc giục đến tận cùng.
Anh điều khiển không gian bị đông lại xung quanh, tạo thành một vùng an toàn rộng mấy chục trượng.
“Lâm Ẩn, cậu cần gì phải giãy giụa chứ, có lẽ cho cậu thêm trăm năm, lão phu sẽ không phải đối thủ của cậu, nhưng bên dưới Thiên Tiên đều là giun dế, dù thân thể cậu có mạnh hơn đi nữa cũng chẳng chịu được mấy chiêu trong tay tôi đâu”, người bí ẩn ung dung nói.
Nhưng bàn tay vẫn không hề dừng lại.
Áp lực vô cùng vô tận kéo về phía Lâm Ẩn từ bốn phương tám hướng, ép không gian mấy chục trượng Lâm Ẩn tạo ra thành ba trượng, lão ta muốn trực tiếp ép nát Lâm Ẩn bằng lĩnh vực của Thiên Tiên Cảnh.
Nhìn thấy cảnh này, những người có mặt đều thầm rùng mình.
Uy lực của Thiên Tiên đáng sợ đến thế ư.
“Lâm Ẩn chết chắc rồi!”
Colombe lắc đầu nói.
Đối mặt với đòn tấn công của Thiên Tiên, dù bọn họ tự tin với thân thể của mình cũng không nhịn được thấy lạnh lẽo.
“Ha ha, một Địa Tiên mà tưởng mình là vô địch thiên hạ sao!”
Thích Huyền oán hận nói, khi nãy sử dụng thế tử thần thông đã đem lại ảnh hưởng rất lớn với ông ta, dù có được kỳ vật thì trong vòng trăm năm cũng không còn tư cách đột phá Thiên Tiên nữa.
“Địa Tiên ở trong mắt bọn ta cũng như giun dế thôi”, cụ ông Lăng lạnh lùng nói.
“Ha!”
Lâm Ẩn cười khẽ một tiếng, bình tĩnh nói: “Lấy bản lĩnh thật sự ra đi, chỉ như thế không làm gì được tôi đâu”.
“Ha ha!”
Thiên Tiên thần bí cười ha ha, âm thanh chấn động đất trời: “Bớt làm ra vẻ đi, Thiên Tiên chúng tôi sóng vai với trời, tranh giành với số phận. Người không phải Thiên Tiên đều là giun đế trong mắt chúng tôi, ở trong mắt cậu tôi chính là trời, chết đi cho tôi!”
Lĩnh vực đột nhiên trở nên nặng nề hơn!
Lâm Ẩn im lặng đấm ra một quyền.
Tinh quang ngút trời tập trung hết trong người Lâm Ẩn, khiến thân thể và chân nguyên của anh thoáng chốc mạnh đến mức tối đa, biến thành một đạo kim quang xuyên qua thiên địa, bắn thẳng về phía Thiên Tiên.
Nhưng Thiên Tiên thần bí chỉ vung nhẹ ống tay áo một cái.
Ầm!
Lâm Ẩn bị đánh bay ra ngoài, liên tục đụng đổ mấy tòa nhà, bay xa mấy trăm trượng mới đứng vững được. Nhưng dù là thế, Lâm Ẩn cũng chỉ chảy chút máu ở khóe môi thôi.
Tuy anh đã là đỉnh cao Địa Tiên, thân thể cũng đã gặp may đúng dịp lên đến cấp bậc cao nhất, nhưng suy cho cùng vẫn còn trẻ, không đủ nền tảng. Chỉ dựa vào tu vi cũng chỉ có thể cố ngăn cản một đòn của Thiên Tiên thần bí này thôi.
“Ồ!”
Thấy Lâm Ẩn chỉ bị thương nhẹ dưới một đòn này, trong giọng nói của Thiên Tiên cũng mang theo chút ngạc nhiên và nghi ngờ: “Không tệ, thân thể mạnh như thế, đợi sau khi giết cậu, tôi sẽ luyện cậu thành vũ khí, cũng không thua gì thần binh”.
“Vậy ông phải có bản lĩnh giết tôi mới được”.
Lâm Ẩn giẫm một cái xuống đất, mười dặm xung quanh đều run lên, Lâm Ẩn biến thành một đạo kim quang xông ra ngoài, dù quần áo anh rách rưới, nhưng anh vẫn rất hiếu chiến.. Chân nguyên trên người quay cuồng như nước sôi, như thần ma kiêu ngạo đứng trong hư không.
“Đợi cậu tu thành Thiên Tiên rồi mới có tư cách nói vậy với tôi.”
Giọng nói của Thiên Tiên thần bí trở nên lúc có lúc không, giống như truyền xuống từ trên chín tầng mây.
Lão ta lại vung tay áo bào lần nữa, vô số sấm chớp nổ vang trong đất trời, mây mù bao phủ mấy trăm dặm, chập chùng đè xuống, khiến trên bầu trời đất tổ nhà họ Tống biến thành một vùng đen tối, mang theo hình phạt chi lực vô tận.
“Trong lĩnh vực của tôi, tôi chính là thần!”
Thiên Tiên thần bí hét to một tiếng, duỗi một ngón tay ra.
Từng tia chớp trong lĩnh vực đánh về phía Lâm Ẩn.
Mọi người đều bị thủ đoạn của thiên tiên thần bí làm chấn động, trong lĩnh vực, giơ tay có thể gọi sấm đã không còn là thứ bọn họ có thể tưởng tượng nổi nữa rồi, gần như là sức mạnh của thần linh.
Chỉ người cùng có lĩnh vực Thiên Tiên mới có thể ngăn cản thôi.
“Kiếm đến!”
Ầm ầm!
Kiếm Thu Thủy hóa thành lưu quang đột nhiên xuất hiện trong tay Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cầm kiếm, khí chất trên người thay đổi, như biến thành một kiếm khách tuyệt thế, trên mặt anh không chút cảm xúc, chém ra một kiếm.
“Ầm ầm!”
Người anh di chuyển theo kiếm, chém ra một chiêu.
Hư không nổ tung, trời đất biến sắc.
Trời sao trăng như đều bị một kiếm này chém làm đôi.
Uy lực của chiêu kiếm này không thể nào tưởng tượng được, dù là lĩnh vực của Thiên Tiên thần bí cũng bị chém vỡ dưới một kiếm này, một vài người có tu vi yếu của nhà họ Tống bị nó hút hồn, ngã quỵ xuống đất run lẩy bẩy.
Cao thủ Địa Tiên xung quanh cũng biến sắc, vội lùi về sau.
Ở nơi này, chỉ có Thiên Tiên thần bí và cụ ông Lăng của nhà họ Tống là không động đậy, ngay cả Thích Huyền và Colombe cũng lùi về xa cả trăm trượng.