Lang Gia Tĩnh thề, nàng tuyệt đối không nghĩ tới mưu kế của nàng lại hiệu quả tới như vậy đâu! Trời, nàng không ngờ chỉ như vậy đã khiến Toàn Hải Đường mau chóng tìm tới cửa.
Không có thông báo, không có thỉnh an, Toàn Hải Đường như một cơn cuồng phong tiến vào cửa điện.
Hắn đột nhiên tới làm cho Lang Gia Tĩnh có một chút trở tay không kịp.
Đôi mắt hơi tức giận của Toàn Hải Đường nhìn chằm chằm vào nàng, bạc môi khẽ nhếch, áo bào màu đen có chữ “Trấn quốc vương” của hắn hơi xốc xếch, có lẽ là do giục ngựa chạy nhanh nên thành ra vậy, không có cẩn thận tỉ mỉ như mọi ngày, vạt áo lộ ra một phần xương quai xanh nhưng vẫn đầy đủ khí chất trước kia, càng làm người ta thêm động tâm.
A! Hắn vẫn là Toàn Hải Đường, là Toàn Hải Đường mà nàng mong ngóng ngày đêm.
Dưới áp lực mừng như điên kia, nàng chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, dùng đôi mắt vô tội ướt át kiều mị mà nghênh đón hắn, từng bước từng bước đến bên hắn.
“Trấn quốc Vương đêm khuya tới chơi, thật sự là vinh hạnh!”
Hắn nén tức giận, cắn răng nói: “Ta phải gặp được ngươi!”
“Vì cái gì?” Vì cái gì không phải câu “Ta nhớ ngươi”? Thật khiến cho người ta đau lòng.
“Bởi vì bọn họ!” Toàn Hải Đường chỉ vào bọn nam tử trẻ tuổi đứng hai bên, trong mắt dần dần chồng chất gió lốc, “Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Cư nhiên muốn nuôi dưỡng nam sủng!”
Lang Gia Tĩnh kinh ngạc,“Chỉ ‘Sắp’ mà thôi, còn chưa có ‘Chính thức’ mà, ngươi vì chuyện này mà đến đây chất vấn ta?”
Toàn Hải Đường chính xác từng chữ một hỏi lại: “Chờ ngươi khâm điểm thì bọn nam nhân này đã bước vào đây mất rồi, ngươi dám nói đây là chuyện bình thường?”
Chuyện thực đang xảy ra trước mắt, quả thực không thể khống chế.
“Ta là nữ hoàng, cho dù ta thật sự muốn dưỡng một, hai tên nam sủng, thậm chí giữ lại một vài người để hậu cung càng thêm phong phú, thì có vấn đề gì? Đừng cản trở ta, ta muốn chọn vài nam nhân, chuẩn bị bồi tẩm.” ( thị dành cho nữ nên kẹo tự ý đổi nha =__=)
Bồi — tẩm!
Nhất định là nàng cố ý trêu chọc hắn! Toàn Hải Đường kìm nén lửa giận, quay đầu nhìn vào đám nam tử kia, quát khẽ nói: “Toàn bộ lui xuống!”
Bị lời nói nghiêm nghị của Toàn Hải Đường quát, đám nam tử kia giật mình một cái, nhanh chóng lui xuống hết, không đợi Lang Gia Tĩnh cho phép đã vội tới trước cửa.
Lang Gia Tĩnh quả thực không biết nên khóc hay nên cười, hô: “Quay lại đây! Ai chuẩn cho các ngươi lui xuống?”
Một đám người thế này mới lấy lại tinh thần, một đám vội đi liền vội trở về.
Thấy thế, Toàn Hải Đường không hỏi gầm nhẹ, “Bệ hạ!”
“Ngươi còn biết ta là bệ hạ ?” Nàng đôi mắt ướt át lạnh thấu xương nhìn Toàn Hải Đường, không biết sống chết vuốt râu hùm, “Ở đây, lời ta nói chính là thánh chỉ, ngươi đã không còn là Nhiếp chính vương, khẩu dụ của ngươi không còn hiệu lực ngang với ta…… A! Ngươi làm cái gì?!”
Toàn Hải Đường vươn tay kéo nàng vào trong lòng, gắt gao ôm chặt nàng.
Ánh mắt sắc bén uy nghiêm của hắn khoá chặt đôi mắt kinh hoàng của nàng, miệng mở ra những lời cực đoan nguy hiểm, từng chữ từng chữ một nói: “Như vậy đi, bệ hạ, mời người hạ thánh chỉ, yêu cầu bọn họ lui ra ngoài, thần có việc cần bẩm tấu.”
Này…… Này làm sao mà tấu? Kêu thiên tử hạ thánh chỉ, hình như hơi bị quá! ( chém … )
Bất quá, những lời này nàng không dám nói trước mặt hắn.
Lang Gia Tĩnh đương nhiên biết đây là điềm báo khi hắn tức giận, nếu nàng còn dám khiêu khích hắn, Toàn Hải Đường đang cực kỳ giận này có hay không đem nàng một phát bóp chết?
Lang Gia Tĩnh đnahf phải phất phất tay, “Lui…… Lui ra.”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ngoan ngoãn làm theo vẫn là kẻ sáng suốt, nàng cũng không muốn bị đau. Nói sau cùng, nàng cùng hắn cũng đang ở cùng nhau.
“Chúng thần cáo lui.”
Các nam nhân chờ khâm điểm ở phía sau cũng tông cửa mà xông ra, Toàn Hải Đường lúc này mới buông lỏng nàng, sau đó đi đến bên cửa.
“Phanh!” Một tiếng nổ lớn khiến Lang Gia Tĩnh giật mình hoảng sợ, thực hiển nhiên, phẫn nộ trong người hắn đã bị nàng bức đến cực hạn rồi, Toàn Hải Đường luôn luôn bình tĩnh đã phá lệ trút giận lên cánh cửa.
Hắn từ trên cao nhìn vào mắt nàng, “Tĩnh nhi, ngươi tốt nhất nên tìm một lý do thật tốt để thuyết phục ta!”
Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, “Ta không có nghĩa vụ phải giải thích với ngươi.”
“Chỉ bằng ta là đại thần mà tiên hoàng trước khi lâm chung đã uỷ thác, nên ta vẫn có tư cách để chất vấn việc làm của ngươi!” Hắn nắm nhẹ cái cằm nhỏ của nàng, bức nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nói! Vì sao lại làm như vậy?”
“Không vì lý do gì hết, chỉ là vì tịch mịch, muốn người khác bồi ta mà thôi!” Nàng chỉ trích, “Ngươi căn bản là không biết tư vị ta một mình một người cô đơn trong cung, mỗi ngày đều lẻ loi ngồi phê duyệt tấu chương! Ta chỉ là muốn một vài người có thể lấy lòng ta, hùa theo ta ở bên người, làm cho lòng ta vui vẻ một chút, chẳng lẽ như vậy cũng không được?”
Ánh mắt bi thương của nàng khiến tim Toàn Hải Đường như co rút.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng lo lắng tới tâm tình của nàng…… Không! Có lẽ hắn đã mơ hồ biết được, nhưng hắn vẫn theo bản năng mà cự tuyệt, không dám đối mặt với vấn đề này, nếu hắn đã có dũng khí đối mặt, thì giờ này hắn hẳn đã ở bên cạnh nàng, không để nàng rời khỏi hắn rồi.
Nhưng, bất quá cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Hắn như thế nào có thể hy vọng sau khi hắn phản bội tình yêu của nàng, còn mong nàng đừng động tâm với nam nhân khác?
Toàn Hải Đường hít sâu một hơi nói: “Ngày ngươi đến tuổi thành hôn, ta sẽ để ý tìm cho ngươi một nam nhân có gia thế đàng hoàng làm phò mã cho ngươi……”
Lang Gia Tĩnh phút chốc đánh gãy lời hắn, “Ta không muốn thành thân!”
Hắn thế nhưng muốn đem mình giao cho nam nhân khác?! Rất đáng giận!
“Vì sao?”
“Ta không cần một hôn nhân không có tình cảm!” Nàng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, “Tình cảm giả dối, cả đời nếm qua một lần cũng đã đủ lắm rồi!”
Hắn không thể lãnh cái hàm oan mà nàng lên án được!
“Tĩnh nhi, tình cảm ta dành cho ngươi toàn bộ đều là thật!” Hắn cắn răng gầm nhẹ.
Nàng cố ý vặn vẹo câu nói của hắn, “A – một đôi nha! Ngươi còn dám hét lên với ta. Lừa gạt ta rồi, còn muốn chơi trò chơi tình cảm với ta!”
Tim Toàn Hải Đường đau đớn co rút lại, không thể tin nàng phủ nhận toàn bộ việc trước kia. “Tình yêu ta đối với ngươi hoàn toàn không phải trò chơi, việc này ngươi hiểu rõ mà!”
Nàng liều mình lắc đầu, “Ta không biết, ta như thế nào sẽ biết?” Nặn ra hai giọt nước mắt, nàng giả bộ nói giọng nghẹn ngào, đau buồn mà nói, “Thật cũng tốt, giả cũng tốt, dù sao ngươi cũng không chọn ta, việc này cũng đã quá rõ ràng!”
“Cho nên ngươi liền trả thù ta sao?” Hắn không khống chế được bình tĩnh nữa rồi, “Tìm một đám nam sủng a dua nịnh hót đến hầu hạ ngươi, như vậy ngươi sẽ vui vẻ sao?”
Lang Gia Tĩnh rưng rưng mắt rống lên, “Ta đương nhiên sẽ vui vẻ! Bởi vì, ta có thể lợi dụng bọn họ để xoa dịu vết thương tình yêu của ta, cũng có thể nhân cơ hội này mà quên ngươi đi!”
Toàn Hải Đường chấn động!
Hắn như thế nào cũng không có nghĩ đến, chính mình dĩ nhiên là nguyên nhân thúc đẩy việc làm này của nàng!
“Những nam nhân này là cực phẩm trong vạn người mà tuyển ra, chẳng những so với ngươi trẻ tuổi hơn rất nhiều, còn biết cách làm ta vui vẻ, mà quan trọng hơn, bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội ta,” Nàng tránh khỏi tầm mắt của hắn, hít sâu một hơi nói: “Cho dù ta không thương bọn họ, bọn họ vẫn sẽ yêu ta, đây là điểm khác nhau giữa ngươi và bọn họ.”
“Nhưng đây không phải là ‘Tình yêu’ mà ngươi tin tưởng! Ta hiểu ngươi, ngươi không hề muốn một tình yêu trống rỗng, giả dối, những nam sủng này nhất định sẽ không vực ngươi dậy nổi.”
Hắn hiểu nàng đến thế khiến mặt nàng thay đổi, nàng dùng đôi mắt đen thâm tình nhìn thật sâu hắn, thẳng thắn hỏi: “Như vậy, ai mới làm ta vui?”
Ai mới làm ngươi vui? Ai mới làm ngươi vui?
Đón tiếp ánh mắt trong suốt của nàng, hắn thấy được thân ảnh của mình, cũng thấy được vẻ mặt không quyết tâm của mình, nhưng phải nói ra đáp án, thật sự là khó khắn.
Sự trầm mặc của hắn làm cho Lang Gia Tĩnh thất vọng.
Hắn không có trả lời “Là ta”.
“Không ai khiến cho ta vui được, bao gồm cả ngươi……” Lang Gia Tĩnh cực lực nén thương tâm, cố gắng thêm sức lực mà diễn xuất cho giống thật, bước nhỏ từng bước ra khỏi hắn, “Ta sớm nên biết, ta không nên hi vọng xa vời hai chữ ‘Thật lòng’, dù sao cũng tại ta suy nghĩ quá ngây thơ, nhưng cuối cùng ta cũng sẽ trưởng thành, lúc đó nhất định sẽ quên đi cái vọng tưởng trẻ con này, không bao gờ nhớ tới nó nữa, sau này còn có đường để mà lui, để mấy nam sủng giúp ta thoả mãn, ai ủi…… A!”
Toàn Hải Đường bỗng dưng ôm nàng vào lòng, mạnh mẽ hôn lên môi nàng.
Lang Gia Tĩnh khiếp sợ đón nhận đôi mắt tức giận của hắn, mấy lời kịch đã chuẩn bị từ trước văng đi đâu mất, không sót một mảnh.
“Đường……”
“Nghe, ta chỉ nói một lần!” Mắt hắn sáng quắc, giống như có một ngọn lửa kiều diễm đang cháy, giọng nói khàn khàn của hắn như phát ra từ trong tim,“Ta yêu ngươi!”
Hắn yêu nàng? Hắn yêu nàng? Nàng không có nghe nhầm chứ? Hắn rốt cục chính mồm thừa nhận rồi!
Lang Gia Tĩnh bỗng dưng kêu lên một tiếng, vọt vào trong lòng hắn, giống như lúc nhỏ mà ôm hắn thật chặt, như thế nào cũng không chịu buông ra. Toàn Hải Đường cũng gắt gao ôm lấy nàng, tự chủ trước kia đã bị nỗi nhớ nhung cùng tư vị kích tình hôm đó đàn áp, đột nhiên bùng nổ, ngăn lại không kịp.
Không rõ ai là người bắt đầu trước, mấy lời lẽ kịch liệt trước đó liền biến mất, thay vào đó là những nụ hôn cuồng nhiệt của hai người.
Giữa cơn kích tình cuồng nhiệt, tóc dài xoã tung, xiêm y rơi vãi trên đất, Toàn Hải Đường ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm mại của nàng hướng vào trong phòng, đem nàng đặt trên chiếc giường mềm mại.
Nhìn kỹ đôi mắt mông lung ngập hơi nước, dung nhan tuyệt mỹ e lệ mà đỏ bừng của nàng, tỉnh yêu trong lòng hắn bùng phát lan tràn.
“Tĩnh nhi……” Hắn thấp giọng gọi tên của nàng, lại lần nữa cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Trước mắt hắn là một đại cô nương đẹp nhất thiên hạ, đồng thời cũng là quốc quân của Lang Gia quốc, nàng tôn quý lại bướng bỉnh, thông minh lại tùy hứng, nàng là nữ nhân không có tà niệm, cũng là một nữ nhân vô cùng quyến rũ, hắn không thể kháng cự nổi sự dụ dỗ của nàng, càng không thể chống đỡ nổi nấm mộ mê luyến.
Đúng vậy, hắn yêu nàng.
Từ lúc nàng còn nhỏ, vẫn là một tiểu công chúa bướng bỉnh như tinh linh, hắn đã yêu nàng rồi.
Cho nên, hắn vẫn tiếp tục sự uỷ thác của tiên hoàng, trở thành phụ tá đắc lực giúp việc triều chính cho nàng — Giam quốc Nhiếp chính vương…… Thẳng đến khi hắn ngộ ra tình yêu của hắn đã dung túng nàng thái quá, dĩ nhiên toàn bộ đã không thể khống chế, hắn không biết hắn đã rơi vào một nơi nào nữa, cũng không biết đến tình yêu của nàng, lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn bị cảm xúc kịch liệt này làm đau, từng roi quật vào lý trí hắn, không thể phản kháng, chỉ có thể từng bước một, bước vào vực sâu.
Hai tâm lưu luyến, trải qua triền luyến.
Bàn tay to lớn của Toàn Hải Đường nhẹ nhàng xoa nơi trắng như tuyết của nàng, mang đến cho nàng một cảm giác nóng cháy, Lang Gia Tĩnh yêu kiều nằm trong lòng hắn, ở trong cái ôm đó dần dần động tình, một lúc sau, làn da trắng như tuyết của nàng dưới sự ma sát của hắn mà dần dần ửng đỏ, giống như một nụ hoa chớm nở.
“Tĩnh nhi, Tĩnh nhi……” Hắn cúi đầu gọi người đang nằm trong lòng, cái tên mà khắp thiên hạ hắn chỉ yêu say đắm mỗi nàng, một lần lại một lần, như thế nào cũng không chán ghét. Toàn Hải Đường biết cả cuộc đời này, hắn không có cách nào để nàng rời khỏi hắn.
“Ngươi có biết hay không, ta rất nhớ ngươi?” Nàng tiếp nhận nụ hôn của hắn, nhắm mắt hỏi: “Ta vẫn chờ ngươi, mỗi khi ta nghe thấy tiếng bước chân, đều hoảng hốt tưởng ngươi đã đến rồi, nhưng lần này đến lần khác khiến ta thật sự rất thất vọng. Mỗi ngày trong lòng ta đều kêu gào muốn ngươi đến đây, nhưng vì sao ngươi lại không đến?”
Lấy thời gian cùng khoảng cách ra mà tra tấn hắn, đồng thời nàng cũng nếm trải luôn việc này.
“Vài lần muốn đến, nhưng mà không có cớ.” Hắn đã không còn là Giam quốc Nhiếp chính vương, có lý do gì để tự do đi lại trong Hoàng cung đây?
“Ta chỉ muốn biết, ngươi có nhớ ta? Nhớ tới ta sao?” Lang Gia Tĩnh nhìn hắn, cảm xúc nhớ nhung nằm trong đáy mắt, có chút lã chã chực khóc, “Ta dám đánh cược, sau khi thành thân, ngươi nhất định chưa từng nghĩ tới ta.”
“Tĩnh nhi……” Hắn thở dài, thân thiết hôn khắp người nàng, ở trên mặt nàng, rồi đến ngực – mỗi một cái đều lưu lại ấn ký của riêng hắn,“Ta có thể nào không nghĩ tới ngươi? Không đếm được có bao nhiêu lần, trong mơ ta gặp được ngươi, nhưng sau khi tỉnh lại ta lại phải đối mặt với sự thật tàn khốc, bởi vì ngươi, ta cùng với Thu Thuỷ mới trở thành phu thê đồng sàng dị mộng, ngày ngày đêm đêm thừa nhận sự trách móc nặng nề…… Lúc này, ngươi còn hoài nghi ta sao?”
Mặc dù hắn nói đều vân đạm phong khinh, nhưng mà nàng biết được, từng câu từng chữ của hắn lúc đó đều mang sự tự trách.
Nàng run run ôm lấy hắn, cảm giác được tim mình đang kêu la đau đớn. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta…… Không phải cố ý làm ngươi tổn thương……”
“Không cần giải thích, Tĩnh nhi,” Hắn giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại một lần nữa hôn lên môi nàng, “Người nên xin lỗi là ta, ta thiếu nợ ngươi quá nhiều, là ta cô phụ ngươi.”
Không! Hắn không có cô phụ nàng.
Ở sâu trong lòng hắn, luôn luôn có một góc dành cho người hắn yêu, cho dù có kẻ nào ngăn trở, nàng vẫn như cũ là người trong mơ của hắn.
“Như vậy, ta muốn ngươi dùng bản thân ngươi trả lại cho ta, một chút cũng đừng mong giữ.”
Nàng khát cầu hắn, đối với tình yêu say đắm nàngcòn một thứ khác, ngăn cản cả lý trí của nàng, không phải yêu thương nhung nhớ, mà là dục vọng. ( chém )
Hắn ở trong thân thể mềm mại của nàng mà luật động, ở trong dục hoả mà trầm luân, kịch liệt vào nơi sâu nhất của nàng, cùng thân thể nàng hoà với nhau làm một.
Là cam tâm tình nguyện, hay là chuộc lỗi? Trong cơn kích tình hỗn loạn, không có thời gian để hỏi.
Cùng với người trong lòng mình một thời gian, dường như chưa từng có.
Khi Lang Gia Tĩnh chỉ là một tiểu nữ hoàng nho nhỏ, Toàn Hải Đường chính là một bức tường che chở đằng sau nàng, hắn vận dụng mọi lực lượng mà hắncó được để tạo uy tín cho nàng, lấy tính quyết đoán của mình mà trải sẵn đường để nàng bước đi, đồng thời nàng mệt mỏi, hắn cũng là thành luỹ bảo vệ nàng, sợ nàng té ngã, sợ nàng bị thương, hai tay hắn luôn luôn rộng mở che chắn giúp nàng.
Mà nay, Lang Gia tĩnh đã là một quân chủ có thể đảm đương mọi việc, nhưng, nàng vẫn không thể tahy đổi được thói quen ỷ lại vào hắn
Toàn Hải Đường sâu sắc cảm giác được — nàng đối với hắn cố ý như gần như xa, có khi ỷ lại nhiều quá lại sợ rằng sẽ mất đi, có khi lại lạnh lùng giống như người xa lạ. Nhưng, ai cũng không thể chặt đứt được cái quan hệ vô hình của bọn họ.
Có lẽ, nàng sớm đã trở thành một phần trong người hắn, mà hắn cũng thế. Ai mất đi ai, đều không thể trở nên trọn vẹn.
Lúc buổi sáng vừa lên, bầu trời lại phá lệ âm trầm.
Mây đen che kín bầu trời khiến một khoảng trở nên xám xịt. Lúc trời chưa sáng, trời cùng đất đều là một mảng tối tăm, ngay cả không khí cũng đều im lặng.
Lúc Toàn Hải Đường thức dậy, trong đêm tối dấy lên một đường ánh sáng.
Cho dù chỉ là một đạo ánh sáng mỏng manh, vẫn làm Lang Gia Tĩnh say ngủ mẫn cảm thức tỉnh.
Nàng hoắc mắt theo trên giường ngồi dậy, biểu tình kinh hoảng như đứa nhỏ lạc đường.
“…..Đường! Ngươi ở đâu?” Nàng bất an gọi.
“Ta ở đây.”
Toàn Hải Đường bước nhanh trở về giường, thân thủ đem nàng ôm vào lòng.
Lang Gia Tĩnh gắt gao giữ chặt hắn, cảm giác được hơi ấm từ hắn, cảm giác được nhịp tim cùng hơi thở của hắn, lúc này nàng mới bình tĩnh trở lại.
Trong một khắc tối đen kia, làm cho nàng nghĩ đến đã rời khỏi đây, nàng sợ hãi cái loại cảm giác không bắt được hắn, lòng của nàng luôn nhấp nhô, không thể kiên định.
Hắn nhẹ vỗ về nàng, dùng ngữ điệu yêu thương, “Như thế nào không ngủ thêm chút nữa? Còn nửa canh giờ là đến canh năm.”
“Ta sợ ta ngủ quên, lúc tỉnh lại thì ngươi đã bỏ đi.” Nàng trẻ con thì thào kể lể.
Hắn tóm lại vẫn phải rời đi, phải về bên cạnh thê tử của hắn, nhưng nàng vẫn lưu luyến không rời.
“Tĩnh nhi, ngươi……” Hắn không khỏi bật cười.
“Không được cười nhạo ta, nói ta tính trẻ con.” Nàng tiên phát chế nhân nói.
Hắn không biết nên khóc hay cười ,“Được được được, không nói thì không nói.”
Nhìn ánh mắt mang ý cười của hắn, tim Lang Gia Tĩnh phút chốc xuất hiện một cỗ hạnh phút ngọt ngào.
“Nụ cười của ngươi, tới bây giờ vẫn không thay đổi!” Nàng cảm khái nói ra.
Hắn nhướng mày,“Phải không?”
“Giọng nói của ngươi cũng vậy.” Nàng nở nụ cười, “Còn nhớ không ah, cái cảnh mà ta với ngươi lần đầu gặp nhau?”
“Như thế nào không nhớ rõ?” Hắn sủng nịch dịu dàng vuốt mái tóc dài của nàng, “Lúc đó ngươi nháo ở Cần Chính điện, còn trốn vào thùng chứa Lang gia Cung đình bí sử, bị ta đánh vào mông.”
Nàng trừng hắn, “Còn nói nữa! Nếu không phải tại ngươi thì ta sao có thể bị đánh.”
“Vì ta?”
“Đúng vậy! Nếu không phải tham luyến giọng nói của ngươi, hành tung của ta căn bản không thể bị phát hiện, tất cả đều tại giọng nói của ngươi làm hại.” Càng nói nàng càng oán hắn.
“Giọng nói của ta?”
“Đúng vậy! Trời biết, ta vừa nghe ngươi nói chuyện, giống như bị ma dẫn vậy, nín thở vểnh tai lên mà nghe. Ta nha! Bây giờ rốt cuộc cũng hiểu vì sao năm đó nữ hoàng Thánh Đức lại từ bỏ vương vị, cùng nhạc sĩ cung đình Đường Thiếu Dật bỏ trốn.” Nàng tự gật gật đầu phán cái kết luận.
“Tĩnh nhi, việc này căn bản là hai việc khác nhau.” Trời ơi, hắn thật sự muốn cắn nàng!
“Giống nhau! Ta là vì giọng nói của ngươi, nữ hoàng thánh Đức là vì tiếng đàn! Lại nói tiếp, chúng ta đều là nữ hoàng của Lang Gia quốc, cùng tính tình cũng là đa tình như nhau! Ngươi nói đúng hay không?”
Toàn Hải Đường cười lắc lắc đầu, vươn ngón tay dài điểm nhẹ vào trán nàng,“Bướng bỉnh!”
“Lại đánh ta!” Nàng bĩu môi, nhu nhu vết đỏ ở giữa trán, khoa trương kêu lên: “Đau quá nha! Thổi thổi ta.”
Toàn Hải Đường vừa giận vừa buồn cười, nhưng vẫn cúi đầu thổi nhẹ cái trán nàng.
Hắc hắc! Bị lừa rồi?
Lang Gia Tĩnh bắt lấy cơ hội ngẩng đầu lên, nhắm ngay môi hắn dùng sức hôn!
Toàn Hải Đuwòng không đoán được nước cờ của nàng, nhưng lại cho nàng cơ hội thực hiện được nụ hôn.
Cái lưỡi đinh hương của Lang Gia Tĩnh tuỳ ý vui đùa trên môi hắn, bên môi còn mang theo một nụ cười xấu xa, nhưng mà, cái tiểu xiếc này của nàng nhanh chóng bị đoạt đi, Toàn Hải Đường há có thể để nàng giương oai? Hắn một tay ôm lấy nàng, để cho nàng ngồi lên trên đùi mình, lấy đôi môi thay cho dục vọng mà chiếm lấy nàng.
Áo bằng ti bào dường như không còn như bình thường, hai người đang giáp lá cà một chỗ kia cũng có điểm không bình thường, đem lý trí hai người đốt cháy không còn một mảnh.
Lang Gia Tĩnh run run thở hổn hển, Ưu thế ban đầu đều bị Toàn Hải Đường nghịch chuyển, làm nàng nếm phải tư vị bị phản kích.
“Đây là một bài học nho nhỏ giành cho ngươi,” Hắn vừa cắn vừa hôn cái cổ nho nhỏ mềm mại, bàn tay thì vỗ về chơi đùa nơi tròn tròn đẫy đà của nàng,“Về sau tuyệt đối không nên khiêu khích dục vọng của nam nhân, bởi vì, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể thắng nổi.”
Lang Gia Tĩnh vô lực dựa vào hắn, dùng lý trí miễn cưỡng lắm mới duy trì nổi, cười duyên nói: “Thì tính sao? Ta không nghĩ muốn làm người thắng, ta chỉ muốn có được ngươi mà thôi. Xem! Ta đạt được mục đích rồi, không phải sao?”
Tốn nhiều tâm cơ đùa giỡn như vậy, sử dụng tiểu xiếc lợi hại như thế, thắng hoặc thua nàng căn bản không hề để ý, từ đầu tới đuôi, cái nàng muốn chỉ có hắn mà thôi.
“Tĩnh nhi……” Hắn thấp giọng.
Nàng hôn hắn, “Ta yêu ngươi, mặc kệ ta làm bao nhiêu chuyện xấu, ta cũng muốn ngươi ở bên ta.”
“Như vậy. Ta là của ngươi rồi.” Hắn yêu thương ôm lấy nàng, đem dục vọng dâng trào vùi vào cơ thể nàng, xuyên thấu nàng.
Lang Gia Tĩnh thở rút một hơi, cái gì cũng không thể tự hỏi, di chuyển eo nhỏ phối hợp với sự xâm lược của hắn.
“Đừng rời khỏi ta, Đường, Đừng rời khỏi ta, Đừng rời khỏi ta……” Nàng hô lên, câu nói mà nàng luôn sợ hãi trong lòng.
Nàng cái gì đều có thể mất đi, duy nhất có hắn là không thể.
Nàng cái gì đều có thể không cần, duy nhất nàng cần sự thật lòng của hắn.
“Tĩnh nhi, ta sẽ không rời khỏi ngươi, ta thề……” Hắn hôn nàng, như đang hôn lên sự bất an của nàng.
Khắp thiên hạ người khiến hắn ái mộ, cho tới bây giờ cũng chỉ có mình nàng.
“Thật vậy chăng? Như vậy, Huệ Thu Thủy đâu?”
Toàn bộ luật động phút chốc ngưng lại.
Hết thảy miệng vết thương mà hắn cố ý xem nhẹ, nay bắt đầu khuếch tán lan tràn.
Sự thật rõ ràng cùng niềm vui trong mơ được chắn bởi bức bình phong nay đã bị phá vỡ, mọi sự thật như nước thuỷ triều, mãnh mẽ khuếch đại.
Thu Thủy. Thu Thủy, hắn như thế nào có thể quên, chính mình đã thành thân rồi, là vị hôn phu của Huệ Thu Thuỷ.
Hắn dung túng chính mình một đêm xuân, kỳ thật là một hành vi phản bội người vợ cả!
Hắn rút trở ra, đứng dậy rời khỏi nàng, bóng dáng của hắn làm nàng đau lòng.
Nhìn hắn từng chút từng chút một mặc xong quần áo, Lang Gia Tĩnh cảm thấy lòng mình như có một hòn đá, bởi vì hắn lùi lại mà trở thành vật cản, mất đi nhiệt độ cơ thể hắn, nàng cảm thấy rét lạnh.
Hắn phải đi rồi. Nàng có chút khổ sở nghĩ.
“Tĩnh nhi,” Hắn mở miệng gọi nàng, “Ta yêu ngươi, cho dù lưng ta có đeo tội, cũng tuyệt không hối hận.”
Phải không? Là như vậy sao?
Hắn đến gần nàng, dừng trước đôi mắt sáng như sao, dường như cảm nhận được suy nghĩ trong đầu nàng. “Đúng vậy, ta không hối hận. Nhưng tình yêu của ta không thể gạt bỏ được chuyện thực là cuộc hôn nhân kia, ta đã phá hỏng tuổi thanh xuân của Thu Thuỷ, hiện tại nàng đang cần ta.”
Đời này, hắn cô phụ hai người nữ nhân yêu hắn, chỉ sợ đến hết cuộc đời này, hắn đều phải giữ lấy nỗi ân hận cùng tiếc nuối này mãi mãi.
“Ngươi từng dùng đôi tay đã ôm qua ta mà ôm nàng ấy?” Nàng bình tĩnh hỏi.
Toàn Hải Đường nghênh đón ánh mắt của nàng, không hề né tránh.
“Đúng vậy.”
Nàng cố nén thương tâm, hỏi lại: “Như vậy…… Ngươi cũng cùng nàng hoan ái sao?”
“Chưa từng.” Hắn thật sâu nhìn thẳng nàng, “Bởi vì tình cảm ta đối với nàng ấy, không phải là yêu.”
Hắn đã làm chuyện có lỗi với Lang Gia Tĩnh, đây là điều duy nhất hắn muốn làm cho nàng.
“Ta hiểu.” Nàng tiếp nhận chuyện thực không thể cứu vãn, cũng tiếp nhận lời cam đoan của hắn, “Ta tin ngươi, cùng nhau làm bạn với nàng ấy một thời gian thật tốt đi! Đừng làm chính mình hối hận.”
Sự bao dung cùng nhường nhhịn của nàng khiến hắn động tâm.
Nàng là nữ hoàng, có thể mệnh lệnh bức hắn cùng Huệ Thu Thuỷ chia tay, nhưng nàng không làm như vậy. Mà toàn bộ việc này, chỉ vì muốn thành toàn cho Thu Thuỷ cùng hắn.
Hắn ôm nàng, trịnh trọng đồng ý, “Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không phụ ngươi.”
Ở trên môi nàng hắn nhẹ hôn một cái, hắn buông lỏng nàng ra, dứt khoát, kiên quyết rời khỏi Thiên Quang điện.
Kiếp sau, cỡ nào là hư ảo mờ mịt! Nàng có chút không vui vẻ suy nghĩ, nàng mới không có tính nhẫn nại đợi cho kiếp sau đâu! Đời này nàng phải nắm gữ hạnh phúc cho riêng mình, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không.
Một tháng sau, Huệ Thu Thuỷ rời bỏ cuộc đời.
Hai mươi tám tuổi, cỡ nào ngắn ngủi! Vì thế, Toàn Hải Đường không ăn không uống ba ngày ba đêm.
Sau ngày nàng mất, ta ngủ nằm mơ, trong mộng là nữ tử có một khuôn mặt gầy yếu, đôi mắt nàng cực kỳ ôn nhu, đứng ở nơi phương xa, hướng ta hơi hơi cười, nụ cười kia, ẩn chứa sự thấu hiểu cùng một lời chúc phúc.
Ta nhìn thấy miệng nàng hơi hơi mấp máy, ta biết nàng đang muốn nói gì đó với ta, nhưng mà, ta cái gì cũng không nghe thấy. Sau đó, nàng lấy trong tay áo ra một vật nho nhỏ, mặt trên chỉ viết ngắn ngủn một câu: “Thỉnh nữ hoàng cho Vương gia hạnh phúc.” Lúc tay ta đang muốn vươn ra, thì đã tỉnh lại rồi.
Chuyện này ta vẫn giữ sâu trong lòng, sau ta hỏi một cung nữ về tướng mạo nữ tử trong mơ, mới biết được người trong mộng là Trấn Quốc Vương phi – Huệ Thu Thuỷ, mà ta, cũng tin như vậy.
Có lẽ, đây lần gặp mặt đầu tiên – cũng là lần cuối cùng giữa ta và nàng ấy.