Tang lễ của Trấn Quốc Vương phi diễn ra vô cùng long trọng, nhưng cũng không thể xoa dịu được nỗi bi thương trong lòng Toàn Hải Đường.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày trôi qua, Toàn Hải Đường luôn luôn thẫn thờ ngồi trên chiếc giường mà Huệ Thu Thuỷ trước khi mất thường nằm, trầm mặc không nói, không nở nụ cười.
Toàn bộ môn sinh của hắn đứng ở ngoài cửa, chật cả phòng khách, tất cả không ai dám bước qua cửa phòng.
Trên triều, các nhóm thần tử xúm lại bàn tán, ai ai cũng nói Trấn quốc Vương cùng Vương phi cảm tình thắm thiết, bởi vậy, khi người vợ cả vừa mất, Trấn quốc vương dường như cũng mất đi lẽ sống. Chỉ có Lang Gia Tĩnh biết rõ, nguyên nhân hắn bi thương là do hắn tự trách chính mình, hắn trách cứ chính mình tại sao không cứu được Huệ Thu Thuỷ, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh nàng dần dần hao mòn, cái gì hắn cũng không thể cứu chữa được.
Tim Lang Gia Tĩnh đau đớn, nàng không thể đứng nhìn mãi được. Nàng không thể mặc kệ như thế, nhìn nam nhân mình yêu thương tiều tuỵ gầy yếu, nàng cơ hồ cơm cũng không thể nuốt xuống được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ người chết đói là nàng chứ không phải hắn!
Lập tức, Lang Gia Tĩnh kiên quyết huỷ chính sự đang bàn, bãi giá đến phủ Trấn Quốc vương.
Phủ Trấn Quốc vương nguyên bản là ở gần với phủ Nhiếp chính vương, bên trong cũng hao hao giống nhau, nay lại vì chủ nhân buồn bực, vô tâm để cho nó biến thành nơi hoang phế, lá rụng đầy đất không người dọn dẹp, gió tây nhẹ thổi, làm tung bay vô số lá vàng, mùa đông chưa tới, vậy mà Trấn Quốc phủ lại phá lệ mà lạnh lẽo hiu quạnh.
Lang Gia Tĩnh cho hai bên người lui xuống, không cho bất cứ kẻ nào đi theo, cũng không cho tổng quản vương phủ tiến lên thông báo một tiếng, một mình nàng đẩy cửa bước vào tẩm phòng của Toàn Hải Đường.
Sau giờ ngọ, màu vàng của nắng khúc khuỷu len lỏi chiếu xuống. Màu vàng, nguyên bản nên sáng loá, sắc thái vô cùng tôn quý, nhưng không biết vì cái gì, hào quang chiếu lên trên người hắn, lại khiến cho hắn như thế cô độc, như thế tịch liêu.
Lang Gia Tĩnh cơ hồ nhịn không được xúc động, muốn đem hắn chặt chẽ ôm vào ngực.
“……Đường.” Nàng nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn, nhẹ giọng gọi.
Một khắc đó, nàng tưởng rằng hắn không nghe thấy nàng. Nhưng Toàn Hải Đường nghe được, hắn chậm rãi xoay người lại, đón nhận đôi mắt đen to tràn đầy lo lắng của Lang Gia Tĩnh.
Gặp được nàng, hắn cũng không có kinh ngạc quá, dường như hắn đã sớm biết là nàng sẽ tới.
“Tĩnh nhi.”
Hắn hướng nàng vươn tay, không nói gì.
Lang Gia Tĩnh bước tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Dựa vào vai hắn, nàng hỏi: “Đường, ngươi nhốt mình ở đây, là để suy nghĩ về việc gì?”
“Suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, có liên quan đến ta, đến Thu Thuỷ, còn có cả ngươi…… Chuyện của ba người chúng ta. Có đôi khi, ta không suy nghĩ gì hết.”
Tự hỏi bản thân mình là một chuyện tra tấn vô cùng đau đớn, dù chỉ là một ý niệm trong đầu, nhưng nó ở trong tim lại vô cùng nặng nề, khiến người ta không thể thở dốc.
“Đời này, ngươi nghĩ cũng đã nghĩ quá nhiều, nên trán ngươi luôn luôn như vậy.” Nàng vươn ngón trỏ, điểm nhẹ vào giữa trán hắn, “Đường, ta không muốn nhìn ngươi như vậy.”
“Như thế nào có thể không suy nghĩ?” Hắn hơi hơi cười khổ, “Mở mắt ra, thấy cảnh thương tình. Nhắm mắt lại, trong đầu ta lại vô vàn giọng nói, hình ảnh cùng giọng nói thúc giục suy nghĩ của ta, làm ý niệm trong đầu ta luôn luôn di chuyển, không thể ngừng lại.”
Lang Gia Tĩnh vòng tay qua thắt lưng gầy yếu của hắn, thấp giọng nói: “Nói cho ta biết, chuyện trước kia của ngươi.”
“Ngươi muốn biết?”
“Ừm!” Nàng gật gật đầu.
Đúng vậy, nàng muốn nghe, muốn biết toàn bộ việc đã ngăn trở lòng hắn.
“Ta…… Sinh ra trong một gia đình là hậu duệ của quý tộc nhiều đời, là con thứ chín trong gia tộc họ Toàn, bởi vì ta không có mẹ nên ta không được sủng. Tám vị ca ca của ta, có năm người xếp bút đi theo nghiệp binh đao, còn ba người kia thì say mê cầm kỳ thi hoạ, vô tâm theo chính. Nhưng tước vị của phụ thân thì không thể không có người thừa kế, bởi vậy, ta từ nhỏ đã phải học tập cả hai thứ cùng một lúc, vì tương lai ngày sau của gia tộc, ta học tập vô cùng nghiêm khắc, chưa từng được hưởng một tuổi thơ chân chính.”
Đôi mắt của hắn, bởi vì hoài tưởng mà trở nên mông lung.
“Từ nhỏ ta đã biết, ta biết Huệ Thu Thuỷ sẽ là thê tử tương lai của ta. Ta thích sự điềm tĩnh cùng dịu dàng của nàng, nàng vĩnh viễn biết lúc nào thì nên nói chuyện với ta, lúc nào thì nên hiền thục nấu cho ta một chén canh nóng, nàng hiểu ta, một tấc cũng không rời ở bên cạnh ta, có một lần, ta đã nghĩ như vậy là hạnh phúc, thẳng đến khi ta gặp được ngươi.”
Toàn Hải Đường vuốt nhẹ đầu nàng như vuốt một đoá hoa nhỏ, dừng lại trước ánh mắt của nàng, không cần nói cũng biết ánh mắt đó cỡ nào là thâm tình.
Lang Gia Tĩnh mỉm cười hỏi: “Gặp ta…… Sau đó?”
“Ngươi là con gái duy nhất của Nữ hoàng, là người đã được chọn là vị nữ hoàng tiếp theo của Lang Gia quốc, là viên ngọc báu được cưng yêu trên lòng bàn tay, sủng ngươi còn không đủ, ai dám làm ngươi đau? Nhưng ngươi lại tùy hứng nghịch ngợm, quỷ nô tinh quái, làm mọi người vô phương bắt được ngươi, lần đầu tiên khi ta thấy ngươi, ta chỉ biết ngươi tuyệt đối không phải một đứa nhỏ biết nhu thuận nghe lời……”
Lang Gia Tĩnh nhăn cái mũi, ai oán, “Ngươi đây là khen, hay là xỏ ta?”
Toàn Hải Đường cười cười, không có trả lời nàng, tiếp tục nói: “Sự xuất hiện của ngươi làm khuấy động lòng ta, làm trong lòng ta vốn vô cảm nay lại có một chút sắc thái kỳ lạ, ngươi có một loại thẳng thắn làm cho ta nảy sinh ý định muốn thân cận ngươi, vì thế, ngay khi Nữ hoàng muốn giao ngươi cho ta, ta không nói hai lời liền tiếp nhận việc này.”
Lang Gia Tĩnh tươi cười rạng rỡ, “Như vậy, sau này thì sao? Khi nào thì ngươi yêu ta?”
“Có lẽ từ lần đầu tiên ta gặp được ngươi, tình cảm này đã loáng thoáng phát triển ở trong lòng, mỗi một ngày lại xuất hiện một chút, giống như dây leo sông lâu năm, cuộn lại lượn lờ, cuốn lấy lòng ta, khiến ta không khỏi nảy sinh lo lắng……” Hắn ngẩng đầu lên, thở dài, “Ta thừa nhận lúc ấy ta đang trốn tránh, ta không thể dưới tình huống ta yêu ngươi nhưng lại cùng Huệ Thu Thuỷ thành thân được, mà sự ích kỷ của ta lại hại Thu Thuỷ, nàng vì bảo vệ hôn ước này mà phá hỏng tuổi thanh xuân, cuối cùng, ngay cả mạng cũng phải……”
“Không phải! Không phải như thế! Việc này không phải do lỗi của ngươi!” Nàng ôm lấy Toàn Hải Đường, ôm chặt nhưu vậy, giống như đang sợ hãi mất đi thứ gì đó.
Cảnh trong mơ kia…… Đúng rồi! Nàng đột nhiên nhớ tới cảnh trong mơ kia.
“Đường, ta nghĩ nàng ấy chưa bao giờ trách cứ ngươi, lúc nàng ấy ra đi, nàng chắc chắn rất hạnh phúc cùng thoã mãn!”
Hắn cười nhẹ với nàng, nhưng ý cười cũng không chạm được vào đáy mắt.
“Không cần an ủi ta, Tĩnh nhi.”
“Ta không phải……” Nên nói với hắn ra sao, lời này không phải là an ủi?
“Ngươi……nên hồi cung đi thôi!” Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra, “Ta muốn ngồi đây một lát nữa.”
Nàng nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, giống như hắn đang dần dần xa cách khỏi nàng.
“Ta không đi!”
“Tĩnh nhi!”
Nàng kịch liệt nói: “Ta hy vọng ngươi có thể hạnh phúc! Ta không thể nhìn ngươi tự đem chính mình chôn vùi trong những lời trách cứ mà chính ngươi tạo ra, đó là một vũng lầy, nó kéo ngươi rơi vào vực sâu không đáy……”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt hàm chứa đau xót, đối với Lang Gia Tĩnh mà nói, ánh mắt xa lạ đó nàng chưa từng thấy qua. “Ngươi không phải ta, làm sao biết được cảm giác trong lòng ta?”
Nàng không phải hắn, chẳng lẽ không thể tâm linh tương thông?
“Trở về đi! Tĩnh nhi, để cho ta yên lặng một chút.” Hắn mệt mỏi nói.
Lang Gia lặng im rời khỏi tẩm phòng.
Lúc nàng xoay người rời đi, hắn thấy mắt nàng ẩn ẩn lệ quang, chợt lóe rồi biến mất.
~~~
“Thánh Thượng bệnh tình nguy kịch!”
Tin tức vừa truyền ra, làm chấn động toàn bộ Lang Gia quốc.
Trong hoàng cung Lang Gia, ngự y đến rồi lại đi, cung nữ tới tới lui lui bưng bê khay thuốc, nhóm triều thần thay nhau canh giữ ngoài cửa điện thần sắc sầu khổ, lo lắng không thôi.
Nhiếp chính vương bị truất, nữ hoàng lại chưa đại hôn, cũng chưa có con nối dõi, nữ hoàng cứ như vậy mà ngã xuống, triều đình chính sự sẽ hoàn toàn lụi tàn.
Lang Gia Tĩnh lại là một bệnh nhân không chịu hợp tác, nàng đánh đổ hết chén thuốc này đến chén thuốc khác, hạ lệnh đuổi toàn bộ ngự y ra ngoài, nhưng chỉ có duy nhất một đại thần nàng cho phép ở bên cạnh nàng – Phượng Duẫn Thiều.
Phượng Duẫn Thiều không thể trị khỏi bệnh cho nàng, nhưng hắn có thể giải đáp thắc mắc trong lòng nàng.
Ngồi ở mép giường, hắn nhìn khuôn mặt bé nhỏ tái nhợt không chút máu của nàng: “Ta đi thỉnh Trấn quốc Vương đến đây!”
Nghe thấy tên Toàn Hải Đường, nàng lạnh giọng nói.
“Không cần.” Nàng không chút lo lắng mà cự tuyệt.
“Nhưng ngươi rất muốn gặp hắn?” Phượng Duẫn Thiều thản nhiên nói ra khát vọng trong lòng nàng.
“Muốn thì có ích gì? Trong lòng hắn đã không còn ta nữa rồi.” Nàng tức giận nói: “Có lẽ ta nên bệnh đến chết, như vậy ta sẽ giống như Vương phi của hắn, ở trong lòng hắn sẽ có một chỗ đứng. Nói không chừng, hắn còn có thể thường xuyên nhớ tới ta!”
Phượng Duẫn Thiều nhịn không được thở dài. “Bệ hạ, ngươi tuyệt đối không được nghĩ như vậy……”
“Khải tấu bệ hạ, Trấn quốc Vương cầu kiến!”
Lang Gia Tĩnh phút chốc ngồi thẳng trên giường.
Hắn đến đây?
Phượng Duẫn Thiều như trút được gánh nặng, “Thật tốt quá, mau mau cho mời!”
“Ai nói ta muốn cho hắn vào?” Lang Gia Tĩnh kéo chăn che kín đầu, đem cơ thể biến thành một cái kén, “Sư phụ, ngươi đi ra ngoài nói với Toàn Hải Đường, ta đây băng hà rồi, nói hắn chuẩn bị tang lễ đi!”
Nếu không phải đề tài nàng đề ra là việc xấu, có lẽ Phượng Duẫn Thiều nhịn không được sẽ bật cười!
Hắn đứng dậy, quyết định tự mình đi ra ngoài giải thích với Toàn Hải Đường.
Cửa cung đóng chặt chậm rãi mở ra, Phượng Duẫn Thiều chậm rãi bước tới, trước mặt Toàn Hải Đường hành lễ.
“Vương gia, bệ hạ nàng…… Không muốn gặp bất luận là ai.”
Ngay cả hắn…… Cũng không chịu gặp?
Ngực Toàn Hải Đường đau xót, “Nàng nói như thế?”
“Không! Nữ hoàng muốn vi thần chuyển lời tới ngài, nàng nói nàng đã băng hà rồi, muốn ngài chuẩn bị tang lễ.” Phượng Duẫn Thiều từng chữ một nói lại toàn bộ.
“Hồ nháo! Nàng sao lại dám nói những lời này?” Toàn Hải Đường vừa tức vừa đau lòng, “Để ta vào gặp nàng!”
Hắn đang muốn vọt vào, vậy mà lại bị Phượng Duẫn Thiều luôn luôn ôn nhã vươn tay ra ngăn lại.
Toàn Hải Đường hơi hơi tức giận, “Ngươi kiên trì muốn phụng theo chỉ làm việc?”
Bây giờ trong lòng hắn nóng như lửa đốt. Cho dù Phượng Duẫn Thiều là tri kỷ của hắn, nhưng chỉ trong một khắc này, hắn thật sự chấp nhận việc huỷ bỏ giao tình.
Phượng Duẫn Thiều lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Dù có bảo vật vô giá, cũng khó có được tấm chân tình. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, lúc này đây, không nên để hạnh phúc trong tay ngươi bỏ trốn lần nữa, thứ của ngươi, nên giữ thật chặt.”
“Duẫn Thiều……” Hắn đờ người gọi.
Phượng Duẫn Thiều tránh qua một bên nhường đường, làm cái thủ thế, “Mời vào! Vương gia.”
“Cám ơn ngươi, Duẫn Thiều.”
Toàn Hải Đường chạy vội vào bên trong, như vậy gấp, như vậy mau, giống như không gì ngăn cản được bước chân của hắn.
Có lẽ không lâu sau, Nữ hoàng cùng Vương gia sẽ cùng lúc tổ chức Đại hôn.
Toàn Hải Đường đến đây!
Lang Gia Tĩnh “Thân thủ mạnh mẽ” nhanh như gió chạy đến bên giường, trùm chăn kín mít, bắt đầu làm bộ như bệnh nặng sắp chết, sắp cưỡi hạc về trời.
“Ai…… Ôi…… Đau quá…… Ôi……” Vừa nghe tiếng bước chân Toàn Hải Đường tới gần, Lang Gia Tĩnh nằm ở trên giường càng lớn tiếng kêu gào.
“Tĩnh nhi!” Giọng nói Toàn Hải Đường sầu lo vang lên, hắn xốc chăn, gạt đi mấy sợi tóc rối tung trên mặt nàng, “Nói cho ta biết, ngươi không thoải mái chỗ nào?”
Bắt đầu từ rất lâu rồi, những hành động của nàng đều có liên quan tới hắn, nàng đau hắn cũng đau. ( oặc, câu này chả hiểu mô tê gì, chém càng =_= )
“Đừng động ta!” Lang Gia Tĩnh hu hu nức nở, “Ôi…… Ta muốn chết……”
“Thân thể bệ hạ luôn luôn khoẻ mạnh, sao lại có thể đột nhiên bệnh nặng như vậy?” Toàn Hải Đường nhìn cung nữ đang đứng một bên, chất vấn: “Ngự y đến kiểm tra chưa? Hắn nói như thế nào?”
Cung nữ cuống quít quỳ xuống, kinh sợ nói: “Hồi Vương gia, nữ hoàng nàng…… Không cho bất luận kẻ nào truyền ngự y, cho nên……” (chà, sao hồi nãy tả ngự y ra ra vào vào nhễ? )
Chân mày toàn Hải Đường nhíu lại, lập tức hạ lệnh, “Người tới, truyền ngự –”
“Đường……” Giọng nàng mỏng manh gọi, bàn tay trắng nõn không xương từ trong chăn vươn ra.
Toàn Hải Đường cầm tay nàng, trong ánh mắt thâm thuý tràn đầy lo lắng.
“Tĩnh nhi, ta ở đây.”
Nàng suy yếu cười, “Ta…… Ta thật là cao hứng, cuối cùng……trước khi chết cũng gặp được ngươi……”
“Đừng nói bậy, ngươi sẽ không chết đâu.” Tim hắn hung hăng thắt lại, đó là cảm giác đau đớn khi lại gần thứ gì đó, cảm giác đau đớn sợ hãi khi ở gần cái chết.
Hắn không thể mất đi nàng!
“Đường……đã lâu lắm rồi……ngươi không đến gặp ta.” Khữ khí nàng sầu não, giống như con vật nhỏ sợ hãi bị bỏ rơi, vừa bất lực vừa lo sợ nhưng lại điềm đạm đáng yêu.
Lập tức, tim Toàn Hải Đường nahnh chóng bị cảm hoá. Hắn tự trách nói:“Thực xin lỗi……”
“Không cần giải thích, ta hiểu cả rồi.” Nàng ho khan hai tiếng, thanh thanh cổ họng hỏi: “Ngươi…… Còn đắm chìm trong bi thương vì cái chết của Huệ Thu Thuỷ?”
“Tĩnh nhi, đừng nói nữa, ngươi cần hảo hảo dưỡng bệnh.” Hắn vì nàng đắp chăn, nhưng Lang Gia Tĩnh lại đưa tay ngăn hắn lại.
“Ngươi phải đi rồi sao?” Nàng lã chã chực khóc hỏi.
Hắn sao lại rời đi? Hắn hiện gờ rất không an tâm! “Ta không đi, ta sẽ ở chỗ này cùng ngươi.”
Chỉ là bồi, làm sao mà đủ? Có trời biết nàng nhớ lồng ngực to lớn của hắn nhường nào!
Lang Gia Tĩnh liều mạng động não. Muốn đối phó cái tên cao cao tại thượng mà nàng nhung nhớ kia.
Nàng co rúm người lại một chút, “Đường……Lạnh, ta rất lạnh.”
Hắn lập tức đem cả người nàng ôm vào trong lòng, tiếng nói dễ nghe tràn ngập lo lắng của hắn vang lên, “Như vậy khá hơn chút nào không? Tĩnh nhi.”
Thực hiện được rồi!
Nàng nén cười gật gật đầu, vùi đầu thật sâu vào trong lòng hắn, đôi tay nhỏ bé thì gắt gao nắm chặt eo hắn, tiếp tục giả đò bộ dạng khả ái, “Đường, nếu ta chết rồi, ngươi có thể vì ta mà khổ sở hay không? Nhớ đến ta giống như nhớ đến Huệ Thu Thuỷ?”
Câu hoi của nàng làm hắn hung hăng chấn động.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, một khi hắn mất đi nàng, hắn nên sống một mình ra sao?
“Ngươi nhất định sẽ không có việc gì.” Nói xong, Toàn Hải Đường phất tay gọi cung nữ, “Mau truyền ngự y.”
“Dạ!” Cung nữ lanh lợi lên tiếng trả lời, hàm mệnh mà đi.
Thảm rồi! Chết chắc rồi! Lang Gia Tĩnh bắt đầu chột dạ.
“Không! Không cần truyền ngự y……”
“Không! Nhất định phải để ngự y bắt mạch cho ngươi, bằng không ta sẽ lo lắng.” Hắn kiên trì.
Xong đời rồi! Nếu để ngự y bắt mạch phát hiện nàng không có bệnh, nhất định nàng sẽ bị Toàn Hải Đường bóp chết tại chỗ! Ai dạy nàng dùng mấy cái thủ đoạn này vậy ah, lo trước mà không nghĩ sau, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả khi bị phát hiện.
Cái miệng nhỏ nhắn nhểnh lên, nước mắt tựa như mưa rớt xuống tí tách.
Nàng giận chó đánh mèo nói:“ Truyền ngự y cái gì? Đây là tâm bệnh! Tất cả đều là ngươi làm hại! Ngươi chẳng hề quan tâm ta, bỏ quên ta một thời gian dài! Nếu sống chết của ta không người nào để ý, không bằng ta chết đi cho xong! Không cần truyền ngự y, ngươi trực tiếp đem ta bỏ vào hòm liệm đi!”
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?” Hắn ôm nàng, vừa tức lại vừa đau lòng, “Ngoan ngoãn để cho ngự y bắt mạch, nghe lời, không được hồ nháo.”
“Ta không cần!”
“Ngoan, nghe lời.” Hắn kiên nhẫn mười phần dỗ nàng, làm kế hoạch giương nanh múa vuốt của nàng không sử dụng được.
Bệnh tình của nữ hoàng là tiêu điểm của toàn bộ mọi người trong cung, ngự y đã sớm phụng mệnh hầu ở bên ngoài, chỉ chực chờ người bên trong ra lệnh một tiếng, sẽ vọt vào thật nhanh chẩn bệnh cho nữ hoàng.
“Bái kiến nữ hoàng, Vương gia.”
Toàn Hải Đường vung tay lên nói: “Không cần giữ lễ tiết, trước tiên bắt mạch cho nữ hoàng.”
“Dạ!” Ngự y tiến lên, hai ngón tay nhanh chóng đặt trên cổ tay trắng như tuyết của nàng.
Ô ô…… Đại thế đã mất.
Mặc dù nàng đang ỷ vào trong người Toàn Hải Đường, nhưng trong lòng lại đang chột dạ giao chiến, trong cuộc đời Lang Gia Tĩnh, đây là lần đầu tiên nếm trải cái gì gọi là “Như đứng đống lửa, như ngồi đống than”.
Lang Gia Tĩnh đờ khuôn mặt nhỏ nhắn ra, chờ đợi ngự Tào tuyên án, sau đó nghênh đón nhận cơn giận của Toàn Hải Đường……
Lão ngự y ngưng thần bắt mạch một lát, trên mặt đột nhiên hiện lên biểu tình thập phần kinh dị, không tin nổi, tiếp tục chẩn lại, kết quả vẫn như cũ giống nhau.
Lang Gia Tĩnh bắt đầu có chút bất an. Sẽ không….thực sự chẩn ra bệnh nan y gì chứ?
Không! Nàng còn chưa được như ý thành thân cùng Toàn Hải Đường, nàng sẽ chết không nhắm mắt nha!
“Thế nào?” Sắc mặt Toàn Hải Đường cũng không tốt, ánh mắt đảo lung tung.
Ngự y khốn quẫn, không biết nên tấu như thế nào. “Hồi Vương gia…… Nữ hoàng….có hỉ mạch! Nữ hoàng có thai rồi! Tính tính toán toán, ước chừng đã được một tháng.”
Cái gì?!
Có thai?!
Lang Gia Tĩnh nói không ra lời!
“Ta……Ta có có thai rồi.”
Đó là con của hắn! Toàn Hải Đường kích động ôm nàng, “Thật tốt quá……”
Cái gì? Thật tốt quá?
Lão ngự y ngoáy ngoáy lỗ tai, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.
“Thực xin lỗi, ta hẳn nên ở bên cạnh ngươi.” Hắn thương tiếc vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bé bằng bàn tay hắn, nói nhỏ: “Chúng ta thành thân đi! Sau này ta sẽ không để ngươi tiếp tục cô đơn nữa, ta sẽ cùng ngươi, cùng đợi đứa bé ra đời.”
Trời ạ. Cằm lão ngự y muốn rớt xuống đất.
Ông trời! Đứa nhỏ trong bụng Nữ hoàng là của Vương gia?
Nỗi khiếp sợ còn chưa lắng xuống, câu nói của nữ hoàng ở giây tiếp theo càng làm hắn trợn mắt há hốc mồm.
“Ta không sinh!” Mắt nàng hồng hồng như đang giận.
“Tĩnh nhi!”
“Ngươi căn bản là vì đứa nhỏ nên mới muốn thành thân cùng ta! Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, cho dù đứa nhỏ không có phụ thân, cũng có thể sống tốt!”
Đúng! Đúng! Chính là như vậy! Nhất định không nên khoan dung với hắn, nhất định phải làm bộ làm tịch, tốt nhất có thể làm cho Toàn Hải Đường chịu không được mà quỳ xuống cầu nàng thành thân cùng hắn!
“Đúng vậy, ta thừa nhận là vì đứa nhỏ,” Thấy bộ dạng đau lòng muốn chết của nàng, hắn cúi người hôn lên trán nàng, “Nhưng vì nó là con ngươi. Ta yêu ngươi, chỉ cần cái gì thuộc về ngươi, ta đều đặt tất cả ở trong lòng mà yêu thương.”
Lang Gia Tĩnh lau lau nước mắt, “Thật sự?”
“Đúng vậy, ta thề.” Hắn dịu dàng nắm tay nàng , trịnh trọng đồng ý.
“Nhưng…… Nếu không có đứa nhỏ này, ngươi nhất định sẽ không muốn cùng ta thành thân?” Nàng cố ý nghi ngờ, “Nói đến nói đi, ngươi vẫn vì đứa nhỏ trong bụng ta!”
Toàn Hải Đuwòng thở dài một hơi.
“Ngươi không tin ta thật lòng với ngươi?”
Lang Gia Tĩnh cuống quít lắc đầu. “Không…… Không phải……”
Toàn Hải Đường hỏi lại: “Như vậy, ngươi hoài nghi nhân cách của ta?”
“Cũng, cũng không phải……”
“Tĩnh nhi, nếu ngươi hoài nghi sự thật lòng của ta, như vậy chúng ta có thể không thành thân, toàn bộ đều do ngươi định đoạt.” Hắn không muốn làm cho nàng khó xử, lại càng không muốn lấy đứa nhỏ ra uy hiếp nàng.
Nghe Toàn Hải Đường nói như vậy, Lang Gia Tĩnh luống cuống tay chân.
Không cùng nàng thành thân? Kia như thế nào có thể?!
“Ta không có hoài nghi ngươi……” Nàng vội vàng phủ nhận.
“Ngươi có.” Hắn như đinh đóng cột.
“Ta không có!”
“Ngươi có.
“Không có!”
“Có.”
Lời thoại này cứ qua qua lại lại làm Lang Gia Tĩnh tức giận gắt gỏng.“Ta nói không có chính là không có! Mặc kệ thế nào, ta nhất định phải cùng ngươi thành thân!”
Lời vừa nói ra, Toàn Hải Đường nhịn không được nở nụ cười.
Lang Gia Tĩnh xấu hổ làm hai má đỏ ửng nóng như lửa, không dám nhìn vào mắt hắn.
Hắn ôm lấy nàng, buồn cười, “Ngươi chung quy vẫn thuộc về ta, ta đã sớm biết.”
Lang Gia Tĩnh cũng cười. Ai! Tuy rằng không thể thấy được bộ dạng hắn cầu xin nàng, bất quá, kết cục vẫn phát triển theo dự đoán của nàng, coi như đã thành công đi!
Ta nguyện vì nam nhân mình yêu mà bày mưu tính kế, đây bất quá là chuyện xưa của ta cùng Toàn Hải Đường.
Tám tháng sau đó, đứa nhỏ đầu tiên của ta cùng Toàn Hải Đường ra đời.
Đó là một nữ hài tử xinh đẹp đáng yêu, ngũ quan cực kỳ giống ta, nhưng lại trầm tĩnh không khóc nháo, ta chắc chắn trăm phần trăm cái tính đó hẳn là kế thừa từ phụ thân bình tĩnh cơ trí của nó.
Đường đặt tên cho nàng là “Lang Gia Huyên”.
Huyên nhi ra đời, làm cho ta tràn ngập vui sướng. Bởi vì việc này đại biểu cho việc ta vất vả mười lăm năm nữa thôi, là có thể công khai đem ngôi vị này truyền cho nữ nhi ta, lúc đó ta đã có thể tiêu dao mà làm Thái Thượng hoàng của ta! Bất quá, ta cần phải suy nghĩ kỹ một chút, sẽ chỉ định ai làm Giam quốc Nhiếp chính vương mới tốt……