Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 18: Án tỷ là duy nhất

Trước Sau

break

“Rừng rậm đầy nguy hiểm, nhỡ đâu có rắn rết thì sao, bị thương thì tổ chương trình các người gánh nổi không hả!” Hứa Lị Lị vẫn không chịu thua.

“Im miệng đi cho rồi.” Lâm Thi Quý liếc xéo Hứa Lị Lị, cùng với Trần Tiệp và PD bỏ mặc cô nàng tiếp tục cằn nhằn.

Ở phía bên kia, Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đang đói lả người, chuẩn bị đi ngủ sớm, nghĩ rằng ngày mai sẽ được rời khỏi đây. Khi nghe thấy tiếng máy bay không người lái, cả hai bỗng giật mình tỉnh táo.

“Máy bay không người lái! Có người mang đồ ăn tới!” Tưởng Bạch Thanh phấn khích reo lên.

“Chắc là Tân Án rồi, chắc cô ấy thấy buổi trưa mình giúp cô ấy, nên giờ gửi đồ ăn lại cho mình đó. Nhưng mà cô ấy một mình ăn còn chẳng đủ no, vậy mà vẫn còn gửi đồ cho mình nữa.” Hà Thư vừa lo lắng vừa cảm động nói.

“Sao lần này lại tận hai chiếc máy bay không người lái vậy?” Tưởng Bạch Thanh ngạc nhiên hỏi, tự hỏi không biết lần này được tặng bao nhiêu đồ ăn.

Máy bay không người lái từ từ hạ xuống, lộ ra những hộp đồ ăn được bày biện vô cùng tinh xảo. Cả hai người đều sững sờ. Trong giỏ còn có một tờ giấy nhắn: “Dùng xong nhớ mang bát đĩa trả lại cho tôi đó.”

“Tôi có hoa mắt không vậy, đây có chắc không phải là tổ chương trình gọi cơm hộp đưa nhầm tới không?” Hà Thư lẩm bẩm.

“Đứng ngây ra đó làm gì, mau xem có gì bên trong đi!” Tưởng Bạch Thanh sốt ruột, vội vàng mở một hộp ra. Bên trong là những chiếc bánh pie trái cây được xếp ngay ngắn.

“Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà làm ra được bánh pie trái cây á!!” Hà Thư kinh ngạc kêu lên.

Hai người lần lượt mang hết cơm cá chình, trái cây thập cẩm, bánh pie trái cây và canh cá vào lều. Nhìn nhau, cả hai đều không nói nên lời.

“Xem ra, những gì cô ấy nói trên thuyền không hề ngoa chút nào.” Một lúc sau, Tưởng Bạch Thanh mới lên tiếng.

“Cô ấy thật sự tự tay làm hết chỗ này sao? Nguyên liệu nấu ăn cũng tự mình kiếm được nữa? Hay là tổ chương trình có phần thưởng gì đặc biệt cho cô ấy vậy?” Hà Thư tò mò hỏi PD đang đi theo sau.

“Thật đó.” PD khẳng định. Trong lòng anh không khỏi ghen tị. Sao mà Lương Việt lại may mắn thế chứ, được đi theo tổ của Tân Án! Đi theo các nghệ sĩ khác đến hòn đảo này, anh chỉ có mì gói và cơm hộp mà thôi, còn Lương Việt thì lại được ăn cả bánh pie táo!

“Tôi muốn khóc quá…” Tưởng Bạch Thanh vừa xúc từng muỗng cơm cá chình nướng kabayaki thơm lừng vào miệng, vừa rưng rưng nói: “Chờ đến khi gặp được cô ấy, tôi nhất định phải gọi cô ấy là ân nhân cứu mạng mới được.”

“Lâu lắm rồi mới được ăn một bữa cơm nóng hổi tử tế. Mấy món này còn ngon hơn cả cá chình nướng ở nhà hàng Nhật Bản nữa.” Hà Thư cũng xúc động theo, mắt long lanh ngấn lệ.

“Từ nay về sau tôi chính là fan cứng của cô ấy, ai nói gì cũng mặc kệ!” Tưởng Bạch Thanh nói thẳng vào ống kính máy quay.

“Đúng đúng đúng, chị Án chính là ân nhân cứu mạng của tụi em.” Hà Thư cũng ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

Hai người cứ thế vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, ăn một mạch hết sạch mọi thứ, đến cả nước canh cũng không bỏ thừa. Ăn xong, họ rửa sạch bát đĩa, sau đó mới hài lòng đi ngủ.

Đột nhiên có thêm hai fan cứng, Tân Án sau khi ăn tối xong, lại tiếp tục thái trái cây.

“Mang cái này đưa cho đội ba người đi.” Tân Án đặt đĩa trái cây vào giỏ.

Lương Việt nghĩ thầm: Con bé nhà mình quả nhiên là một thiên thần nhỏ ngoài lạnh trong nóng! Thật là người tốt bụng, lấy oán báo ân!

Nhưng thực tế, Tân Án nghĩ rằng tối nay mình đã ăn quá no rồi, để lại một ít cho bữa sáng thì đủ, số trái cây còn lại ăn không hết, chi bằng gửi cho đội ba người, dù sao cũng tốt hơn là để lãng phí.

Đúng lúc đội ba người đang ăn cháo trắng, họ chợt thấy máy bay không người lái mang theo giỏ đồ bay tới.

“Đây là cho chúng ta sao?” Trần Tiệp ngơ ngác nhìn chiếc máy bay từ từ hạ xuống.

“Là trái cây kìa! Ở đây lại có nhiều trái cây như vậy sao?” Lâm Thi Quý mừng rỡ nhìn đĩa trái cây.

“Cái này so với đưa cho đội kia ít hơn nhiều nhỉ, xì.” Hứa Lị Lị liếc mắt nhìn qua, thấy chỉ có một đĩa trái cây thì trong lòng càng thêm bất mãn.

Trần Tiệp và Lâm Thi Quý đều không để ý đến cô nàng, cẩn thận mang đĩa trái cây lại gần.

“Vậy thì cô đừng ăn.” Lâm Thi Quý nói móc.

Hứa Lị Lị tức muốn nổ tung. Đến cả Trần Tiệp giờ cũng chẳng buồn phản ứng lại cô nữa. Lúc đầu, Trần Tiệp còn cố gắng hòa giải, dù sao anh cũng là con trai duy nhất, muốn nhường nhịn các cô gái.

Nhưng trải qua cả ngày dài, dù tính tình có tốt đến đâu cũng không chịu nổi sự "dở chứng" vô cớ của Hứa Lị Lị.

“Ai bảo đây là đồ viện trợ cho đội chúng ta, tôi dựa vào cái gì mà không được ăn? Ai biết có sạch sẽ hay không.” Hứa Lị Lị hừ lạnh một tiếng, vênh mặt lên đi tới ngồi xuống, thản nhiên thưởng thức những quả việt quất ngọt ngào.

Đáng ghét, việt quất dại sao lại ngon đến vậy! Tay Hứa Lị Lị vô thức gắp trái cây nhanh hơn.

“Làm cái trò gì vậy, đây là đảo hoang, chứ có phải nhà hàng đâu.” Lâm Thi Quý nhìn bộ dạng vô liêm sỉ của Hứa Lị Lị, vội vàng kéo Trần Tiệp và hai cô PD đang định ăn trái cây sang một bên, cầm trái cây nhét vào miệng Trần Tiệp.

Không thể không thừa nhận rằng đồ tự nhiên sinh trưởng đúng là tươi ngon và ngọt lịm. Ba người nhanh chóng ăn hết đĩa trái cây. Hứa Lị Lị thầm nghĩ, lần ghi hình sau nhất định phải bảo tổ chương trình đưa cô ta đến chỗ của Tân Án! Cô thật sự chịu hết nổi cái đội này rồi!

Không chỉ Hứa Lị Lị, mà ngay cả đội hai người cũng nghĩ như vậy. Lần sau nhất định không thể cứ ngồi yên chờ đợi, mà phải ngay từ ngày đầu tiên đặt chân đến đảo đã phải đi tìm Tân Án mới được!

Tân Án (nếu biết được chắc sẽ nghĩ): Xin các người đừng có ai tới đây làm phiền tôi và mấy em Cô Cô (gà mái của Tân Án nuôi) nữa thì hơn…

Tuy hoàn cảnh sống khác biệt, nhưng tất cả mọi người có lẽ đều có một đêm ngon giấc sau bữa ăn no. Sáng sớm hôm sau, cuối cùng thì chiếc thuyền đến đón cũng đã tới.

Thuyền đi đến bờ biển chỗ đội hai người đón họ lên trước, đồng thời tổ chương trình cũng cử xe địa hình đến đón đội ba người ở bãi biển. Thuyền sau khi đón đội ba người mới vòng lại đón Tân Án. 

Như vậy, nếu xét về vị trí địa lý được phân chia ngẫu nhiên ban đầu, thì chỗ của Tân Án ngược lại là nơi gian nan nhất. Tổ đạo diễn có lẽ vì vậy mà đã đặc biệt thiết kế hồ cá cho cô.

Tuy nhiên, sự đời đúng là chẳng ai ngờ tới. Vị trí tốt nhất là đội hai người lại thảm hại nhất, còn Tân Án ở nơi xa xôi nhất lại sống khỏe re.

Vừa lên thuyền, hai người đội Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đã sớm bị tổ chương trình đưa vào khoang thuyền kín mít, đến cả cửa sổ cũng bị che kín, chẳng nhìn thấy gì bên ngoài. Đội ba người vào sau cũng chung số phận.

“Cái tổ chương trình này đúng là quá đáng mà.” Hứa Lị Lị bĩu môi nói. Cô nghĩ bụng, dù có không nhìn thấy gì, cô vẫn có thể nhờ nhân viên công tác đưa mình đến chỗ của Tân Án.

“À đúng rồi, hai chiếc máy bay không người lái rốt cuộc đã mang cho hai người món gì ngon vậy?” Lâm Thi Quý tò mò hỏi.

“Ngon lắm luôn ấy!” Nhắc đến chuyện này, Tưởng Bạch Thanh liền hào hứng hẳn lên: “Có cơm cá chình nướng kabayaki, bên trên còn có cá chình nướng nữa, vừa thơm vừa giòn, lại còn có canh cá nữa chứ! Canh cá màu trắng sữa ấy, đúng kiểu canh cá mà mẹ tôi nấu thành công nhất đó. Rồi còn bánh pie táo, bánh pie dứa, bánh pie việt quất nữa, ngon y như bánh ở ngoài hàng luôn! Với cả một đĩa trái cây to đùng, không biết kiếm đâu ra trái cây mà ngon thế, trái cây dại đúng là khác biệt.”

Nghe Tưởng Bạch Thanh miêu tả, ba người chưa được ăn gì không khỏi bụng réo ùng ục. Hứa Lị Lị thì mặt mày càng lúc càng tối sầm lại.

“Có cần phải làm quá vậy không, có mấy món đó thôi mà.” Hứa Lị Lị khó chịu ra mặt, cắt ngang lời khoe khoang của Tưởng Bạch Thanh.

“Tôi thật sự rất ngưỡng mộ hai cậu đó.” Trần Tiệp dường như chẳng nghe thấy Hứa Lị Lị nói gì, chân thành nói với đội hai người.

“Tân Án đúng là ân nhân cứu mạng của chúng tôi. Chúng tôi đã phải ăn cháo trắng suốt cả ngày hôm nay.” Hà Thư nghiêm túc nói.

Hứa Lị Lị khinh khỉnh đáp: “Mấy thứ đó đầy ngoài đường ấy chứ, có gì mà ghê gớm, có chút đồ ăn mà cũng bày đặt lên mặt ta đây.”

“Mấy món đó đúng là chẳng ra gì thật, lần sau tôi làm cho mọi người ăn nữa nhé, mọi người có muốn không?” Tân Án vừa bước lên boong tàu đã nghe thấy câu nói này. Cô nhướn mày, bước vào khoang thuyền.

Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh thấy Tân Án đến thì lập tức chạy tới vây quanh cô.

“Án tỷ, chị đúng là tỷ tỷ duy nhất của em, em yêu chị chết mất.” Tưởng Bạch Thanh nhào tới ôm vai, bá cổ Tân Án đầy thân thiết.

Hà Thư có chút e dè, không dám thể hiện tình cảm quá thân mật trước ống kính, chỉ đứng trước mặt Tân Án, chân thành nói: “Cảm ơn cậu, Tân Án.”

Tân Án xoa đầu Tưởng Bạch Thanh, vẫn không quên nói móc lại một câu: “Mấy người ăn ngon miệng là được rồi. Đừng chê mấy món "đầy ngoài đường" là được.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc