“Không, Dật, em không uống đâu. Chúng ta sinh con đi, được không? Không phải anh rất thích trẻ con hay sao?”
Trước đây một phần vì muốn giữ cho dáng người cân đối, một phần lại cảm thấy tuổi mình còn trẻ, không cần có con sớm, mà chủ yếu là cô tưởng anh không thích trẻ con.
Nhưng dạo gần đây biết anh ấy thích con của Điền Kỳ Kỳ như vậy, cô nghĩ nếu như anh đã thích thì cô sẽ sinh cho anh một đứa bé.
Đứa con của mình sao? Trong đầu Lâm Dật bỗng nhiên hiện ra bóng dáng hoạt bát đáng yêu của Điền Bảo Bảo, vẻ mặt Lâm Dật lại trở nên thâm trầm.
“Anh chưa muốn có con. Ngoan, uống đi.” Anh dỗ cô.
Từ sau khi Y Ninh chết đi, mặc dù bên cạnh anh xuất hiện rất nhiều phụ nữ khác nhau, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện những người đó mang thai đứa con của mình.
“Dật, chẳng lẽ anh không yêu em sao? Em yêu anh nhiều lắm, em tình nguyện sinh con cho anh mà…”
Phạm Thiên Du gần như là đang cầu xin Lâm Dật. Anh ấy thích trẻ con như vậy, nếu như hai người họ có con, đứa con sẽ ràng buộc hai người bên nhau mãi mãi.
“En nói ngu ngốc gì vậy. Đừng chọc anh tức lên.” Nhìn người trước mặt mình năn nỉ ỉ ôi, Lâm Dật bắt đầu mất kiên nhẫn.
Anh đem thuốc với ly nước trên tay đặt mạnh trên tủ đầu giường. Anh vốn thích một cô gái thông minh một chút.
Phạm Thiên Du đã hạ mình cầu xin anh nhưng anh vẫn không nhẹ nhàng với cô chút nào. Cô biết mình đã chọc giận anh rồi.