Phạm Thiên Du dựa vào người Lâm Dật, cánh tay không an phận di chuyển khắp người anh. “Dật.” Âm thanh mềm mại, nũng nịu làm thân mình Lâm Dật trở nên căng thẳng, liền hừ lạnh.
“Chuyện gì?” Lâm Dật bị Phạm Thiên Du lẳng lơ dụ dỗ đến mức miệng lưỡi khô lại.
“Sợi dây Tạc Nhật Chi Lệ kia có thể tặng cho em được không?” Không biết sao, Phạm Thiên Du bỗng nghĩ tới sợ dây chuyền kia.
“Không phải em không thích nó rồi ném đi sao?” Lâm Dật nhớ ra sợi dây chuyền kia đã trao đổi với Điền Bảo Bảo mất rồi, là quà sinh nhật của Điền Kỳ Kỳ.
“Thế anh không nhặt lại ư?” Sắc mặt Phạm Thiên Du biến đổi, cái vòng đấy đắt lắm….
“Sợi dây chuyền đấy anh đã trao đổi với người khác rồi. Chẳng phải em thích cái xe thể ȶᏂασ Ferrari số lượng giới hạn sao, hai ngày nữa nếu rảnh thì lấy về đi.” Để đối phó với phụ nữ thì cách duy nhất là đừng làm cho cô ấy cảm thấy mình bị thiệt thòi.
“Thật sao? Dật, anh tốt với em quá. Em biết là anh yêu em nhất mà.” Phạm Thiên Du nghĩ đến việc mình sắp sở hữu chiếc xe thể ȶᏂασ phong cách và thời thượng kia thì mọi buồn phiền đều tan biến hết.
Cô mặc một cái quần yếm, dây lưng trên vai bị anh nhanh chóng kéo xuống. Cái quần kéo xuống tới eo lộ ra thân hình hoàn hảo như người mẫu, lại càng giống như một con yêu nữ lẳng lơ vừa xinh đẹp, lại vừa nhiệt tình. Lâm Dật dành nhìn càng say đắm.
“Dật, nhẹ một chút.” Âm thanh mềm mại vang lên, giọng nói eo éo của Phạm Thiên Du thực sự khiến cho người ta tan chảy. Toàn thân Lâm Dật cứng đờ, “cái ấy” càng thêm cứng rắn. Ngay sau đó, thứ đồ che đậy duy nhất trên hông anh cũng rơi xuống.
Không khí nóng bỏng vô cùng khiến người ta hít thở không thông. Hai thân hình trần truồng áp sát vào nhau, khiến cho cả phòng tràn ngập xuân sắc.
Đôi bàn tay ấm áp của Lâm Dật mạnh mẽ mà xoa nắn da thịt của Phạm Thiên Du khiến cho thân hình của cô run rẩy liên tục. Đôi mắt cô không nhắm lại mà mở to để nhìn cho rõ khuôn mặt hoàn mỹ của anh. Dáng người anh đúng là không chê vào đâu được.
Cái vẻ mặt của anh từ trên cao nhìn xuống cực kì khí chất, khiến cho người khác tình nguyện làm trâu làm ngựa. Mùi nam tính vốn có trên người Lâm Dật hòa với mùi sữa tắm trở thành một loại khí quyến rũ vô cùng.
Phạm Thiên Du chợt nhận ra mình đã quá say mê anh rồi. Giờ phút này, cô thật sự mong muốn có được anh. Mà không, không đúng!!! Chính xác phải nói là, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Dật, trong lòng cô đã mong muốn phải có được anh.
Ở những bữa tiệc rượu xa xỉ, anh luôn luôn ngồi một mình uống rượu. Cái dáng vẻ ấy đã thu hút cô. Có thể trở thành người phụ nữ của anh, đó chính là ân huệ lớn nhất mà ông trời đã ban cho cô.