Đông cung.
Ở hai bên bàn cờ có hai người ngồi, ngoài hoàng đế ra thì hai vị này là hai người có địa vị cao quý nhất thiên hạ. Ngón tay như ngọc nhéo một quân cờ màu đen bang một tiếng đặt lên bàn cờ.
“Ngươi thua.” Quân Mạch Trần cười đắc ý, trên mặt là phong tình vạn chủng.
Sở Vân nhẹ niết quân cờ màu trắng trong tay, nhàn nhạt mỉm cười.
Ngày đó gặp được ngươi ta đã thua rồi, vĩnh viễn thua, thua một cách thảm hại. Quân Mạch Trần, ngươi là kiếp nạn của hai cha con chúng ta. Gặp gỡ ngươi rồi thì dù có khuynh tẫn thiên hạ cũng chỉ vì muốn lưu ngươi làm bạn một đời.
Sở Vân chuyên chú nhìn người thương trước mắt, trầm ngâm thật lâu sau, nhưng do dự không đem những lời đó nói ra.
“Mạch Trần, ngươi…… Ngươi còn nhớ rõ……việc xảy ra buổi tối ngày mười lăm tháng tám không?”
Sở Vân ấp úng hỏi, mặt gã đỏ như muốn nhỏ máu.
Quân Mạch Trần nghe vậy ngẩn ra. Sao có thể không nhớ rõ, quen biết ba năm, hai người luôn luôn phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp, chưa bao giờ làm việc quá giới hạn. Nhưng là đêm trung thu đó là dạ yến, y uống say, không kiên nhẫn với việc lễ nghi quân thần dối trá, y lấy cớ tửu lượng kém mà rời khỏi yến tiệc trở về cung, ở trong Ngự Hoa Viên gặp Thái Tử. Dưới ánh trăng mông lung, hai kẻ có tình đều có chút rung động, đã làm việc không nên làm.
Quân Mạch Trần chua xót nói :”Ta đã quên, ngươi cũng quên đi!”
Nhớ rõ thì làm sao? Y hiện tại đã là cha kế của Thái Tử, trong bụng của Hoàng Đế lại có đứa nhỏ của y, hai người thực sự không có tương lai.
Sở Vân thấy y nói như thế lại càng đau lòng, Mạch Trần của gã hẳn là phải luôn luôn vui vẻ, không lo không sầu, làm sao có thể lộ ra biểu tình đau xót như vậy. Sở Vân ưu thương nhìn Quân Mạch Trần, thấp giọng nói :”Chính là…..Chính là Mạch Trần, ta đã có…….”
“Nô tài là đại nội tổng quản Lục Đông, có chuyện quan trọng cầu kiến Hoàng Hậu “
Ngoài điện truyền đến tiếng Tiểu Đông Tử vang lên to lớn, đánh gãy tiếng nói nhỏ của Thái Tử.
Nhìn xem sắc trời đã tối, Quân Mạch Trần nghe vậy cũng đứng dậy bái biệt Thái Tử.
Y thân là Hoàng Hậu, ở Đông Cung ngồi lâu cũng không tốt. Trên đường về cung, nghe Tiểu Đông Tử nói lại tình huống, Quân Mạch Trần vừa tức vừa vội. Y sợ đứa nhỏ của mình ở trong tình huống y không biết được mà mất đi, cũng sợ Hoàng Đế không biết yêu quý, cư nhiên muốn mưu hại máu mủ thân sinh của chính mình.
Y một đường vội vội vàng vàng mà chạy đến Bàn Long Cung, lửa giận trong lòng khi nhìn thấy tình cảnh của Hoàng Đế liền dập tắt. Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, Sở Thiên Nhạc đối với y tốt như vậy, ở chung lâu ngày vẫn là có chút tình cảm.
Sở Thiên Nhạc nhìn thấy người trong lòng xuất hiện, nước mắt vẫn luôn nhẫn nhịn rốt cục ngăn không được mà rơi xuống.
Quân Mạch Trần thấy hắn khóc, đã kinh ngạc lại đau lòng. Y đem Sở Thiên Nhạc ôm vào trong ngực, ôn nhu khuyên nhủ :”Sao lại khóc rồi, rất đau sao? Chúng ta không cần phá thai, đem đứa nhỏ sinh ra có được không?”
“Tiểu Mạch! Ô…… đau quá…….ta hối hận, Tiểu Mạch cứu ta….”Sở Thiên Nhạc ôm chặt người trong lòng thất thanh khóc rống, rốt cuộc không rảnh lo thể diện gì nữa.
Ngự y đã sớm chờ ở bên ngoài cung, chỉ là Hoàng Đế vì thể diện vẫn luôn kho người vào. Hiện tại hết thảy mặc cho Hoàng Hậu làm chủ, Quân Mạch Trần kêu ngự y nhanh tiến vào cứu người. Ngự y vừa bắt mạch vừa châm cứu, bận rộn nửa ngày mới giữ lại được đứa nhỏ. Sở Thiên Nhạc bụng dần dần ngừng đau, biểu tình giãn ra. Quân Mạch Trần thở nhẹ, đứa nhỏ cuối cùng được bảo vệ.
Nhìn Hoàng Đế trên giường nằm suy yếu, Quân Mạch Trần nhịn xuống không quở trách, ôn nhu ngồi bên giường làm bạn với dựng phu vừa mới sợ bóng sợ gió một trận. Sở Thiên Nhạc thấy y ôn nhu, trong lòng cảm động không thôi, ý tưởng dùng đứa nhỏ để lưu lại y càng thêm kiên định.
Thái Tử ở Đông Cung nghe nói trận khôi hài này, trong lòng cảm khái không thôi. Gã vuốt ve cái bụng hơi phồng lên của mình, trong mắt tràn ngập sầu lo. Chỉ kém một bước gã đã đem việc mình châu thai ám kết nói ra, đáng tiếc bị người đánh gãy. Có lẽ giữa hai người thật sự không có duyên phận, cho nên mới luôn bỏ lỡ. chỉ là đứa nhỏ vô tội, gã nhất định phải giữ được đứa nhỏ này, không để cho phụ hoàng biết được.
Sở Vân biết rằng nếu Hoàng Đế biết gã hoài đứa nhỏ của Quân Mạch Trần, nhất định sẽ ép buộc gã bỏ đứa nhỏ. Đây là bảo bối của gã, Sở Vân làm sao có thể nhẫn tâm làm nó chưa sinh ra liền chết non trong bụng. Nhưng việc này há có thể dễ dàng giấu đi. Bụng gã sẽ ngày ngày biến lớn, dần dần không che dấu được.
Trên đời này không có bức tường che được gió, huống chi là hoàng cung đại nội, người ra kẻ vào, lắm người nhiều miệng. Cung hầu trong Đông Cung đều đang âm thầm suy đoán vấn đề bụng của Thái Tử biến lớn, Thái Tử nhiều lần cấm không ngừng, thậm chí càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi. Suy đoán này dần dần truyền ra khỏi Đông Cung, tin tức Thái Tử hoài thai rốt cuộc truyền đến lỗ tai của Hoàng Đế.
Hoàng Đế nghe xong vô cùng giận dữ, sai người đem Thái Tử áp đến trước mặt. Thái Tử chưa kế hôn đã có thai, đứa nhỏ trong bụng không cần phải hỏi cũng biết cha nó là ai.
Lúc này bụng Sở Vân đã rất lớn, có thai hay không vừa nhìn liền biết ngay. Sở Thiên Nhạc cũng có thai, sao có thể nhìn không ra càn khôn trong bụng Thái Tử, tức khắc giận run người, sai ngự y dâng lên một chén thuốc phá thai.
Sở Vân quỳ trên mặt đất cầu xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đứa nhỏ này hiện tại là toàn bộ của gã, không thể cứ như vậy mà mất đi. Chính là Sở Thiên Nhạc không phải là một người mềm lòng, nếu như vậy thì hắn đã sớm không ngồi vững vị trí Hoàng Đế. Hắn sai người tiến lên mạnh mẽ rót canh thuốc cho Thái Tử. Sở Vân liều mạng giãy giụa, không chịu từ bỏ tia hi vọng cuối cùng nào.
“Dừng tay!” Ở thời điểm Sở Vân đang giãy giụa, Quân Mạch Trần bỗng nhiên gầm lên giận dữ, xông tới phất tay đánh nghiêng chén thuốc.
Sở Thiên Nhạc thấy Quân Mạch Trần xuất hiện, trong lòng hơi run một chút. Hắn luôn luôn sợ nhất là làm cho Tiểu Mạch tức giận, hiện tại hắn lại đang muốn giết chết đứa nhỏ của Tiểu Mạch, làm sao Tiểu Mạch có thể không tức giận. Trước đó hắn bị tức đến mất lý trí, hiện tại hắn nghe thấy tiếng rống giận của Tiểu Mạch, Sở Thiên Nhạc tựa như bị hất một gáo nước lạnh, cả người đều tỉnh táo lại.
Trong lúc Sở Thiên Nhạc nội tâm rối rắm, Quân Mạch Trần tức điên đầu, thốt ra một câu không nên nói :”Đây là đứa nhỏ của ta, ngươi không thể giết!”
Dù là trong lòng đã sớm đoán ra, nhưng lời mà Quân Mạch Trần trực tiếp nói ra vẫn khiến cho Sở Thiên Nhạc vô cùng đau đớn. Sở Thiên Nhạc ấn cái bụng đang ẩn ẩn đau, tức giận đến mức đứng không được. Xem đến thân hình hắn lắc lư, Quân Mạch Trần đại kinh thất sắc, không rảnh mà tức giận, chạy nhanh đến bên người đỡ lấy dựng phu đang lung lay sắp đổ.
Sở Thiên Nhạc nắm chặt cánh tay của Quân Mạch Trần, trong lòng lại đang âm thầm cân nhắc. Tuy hắn đau lòng, nhưng Sở Thiên Nhạc cũng không muốn hoàn toàn chọc giận Quân Mạch Trần. Sở Vân dù sao cũng đang mang thai đứa nhỏ của Quân Mạch Trần, nếu hắn hạ lệnh phá bỏ đứa nhỏ, Quân Mạch Trần sợ là sẽ vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho mình, nhưng nếu lưu lại đứa nhỏ hắn lại nuốt không trôi cục tức này. Sở Thiên Nhạc nghĩ thầm, dù có phải phá cũng không thể quang minh chính đại phá, nếu bị Tiểu Mạch biết thì cũng không dễ giải quyết. Bởi vì chút do dự này mà đứa nhỏ trong bụng Sở Vân hôm nay liền chưa giải quyết được.
Tạm thời bảo vệ được đứa nhỏ, Sở Vân cùng Quân Mạch Trần đều tạm thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng so với Quân Mạch Trần thiên chân vô tà, Sở Vân biết rõ thủ đoạn của phụ hoàng, đứa nhỏ này tánh mạng vẫn là nguy rồi.
Vừa lúc vào lúc này Tây Lương khơi mào chiến sự, quân lính biên cương khó khăn chống đỡ, Hoàng Đế muốn phái binh mã đi biên quan duy trì. Thái Tử thấy thời cơ, vội vàng xin ra trận quyết chiến. Tuy rằng đánh giặc có nguy hiểm, nhưng vẫn có một đường sinh cơ. Nếu gã còn lưu tại hoàng cung, đứa nhỏ trong bụng sớm muộn cũng bị phụ hoàng giết hại.
Sở Thiên Nhạc ôm tâm thái sống chết mặc bay, nhắm mắt làm ngơ, nhân cơ hội đuổi đi tình địch mà đả động tâm của mỹ nhân, chuẩn tấu cho Thái Tử xuất chiến.
Thái Tử mang cái bụng bầu sáu tháng, bước lên đường vì nước chinh chiến, vừa đi chính là sáu năm.