Hoàng đế gần 40 tuổi mới có thai lần đầu. Tuy dưới gối hắn đã có ba vị hoàng tử, nhưng đều là do các vị hậu cung phi tần sinh ra. Chỉ có Quân Mạch Trần làm cho hắn cam tâm tình nguyện nằm dưới thân hầu hạ, vì y mà chịu nỗi khổ mang thai.
Trong hoàng thất lăng quốc có một luật lệ, chỉ cần do hoàng đế tự mình mang thai, vào thời điểm thai được sáu tháng thì đều phải trải qua thí nghiệm của linh xà. Người có thể cùng chung sống với linh xà một ngày mà không có việc gì thì mới có thể sinh hạ thai nhi, nếu không may bị linh xà cắn bị thương, cái thai trong bụng chắc chắn sẽ là yêu nghiệt hại quốc, thai này không thể giữ.
Linh xà tính tình hiền lành, hầu như tất cả dựng phu đều có thể bình an vượt qua, vì vậy Sở Thiên Nhạc cũng không coi trọng việc này. Nhưng mà hắn không thể nghĩ đến việc chính bản thân mình sẽ đột nhiên bị linh xà cắn thương.
Vết thương tuy không nặng, nhưng cũng vì vậy mà hắn nhất định phải phá bỏ cái thai này. Sở Thiên Nhạc thật do dự, không thông qua thí nghiệm của linh xà thì không thể sinh hạ đứa nhỏ, nhưng mà đứa nhỏ này cũng đã ở trong bụng của hắn sáu tháng, lại còn là huyết mạch của người thương, hắn thật sự không đành lòng phá bỏ. Vị hoàng đế luôn luôn quyết đoán nay lại mặt mày sầu bi mà đối diện với chén thuốc. Thật sự là khó có thể lựa chọn.
“Tiểu Đông Tử, hoàng hậu hiện đang ở đâu?”
“Để nô tài đi xuống dò hỏi”
Tiểu Đông Tử đi chưa đến một khắc đã trở lại, chạy vội vàng vào bẩm báo.
“Khởi bẩm bệ hạ, hoàng hậu điện hạ đang ở đông cung cùng thái tử điện hạ chơi cờ.”
Bang!
Tiếng bàn tay đập lên bàn thật mạnh, Sở Thiên Nhạc tức điên người. Nếu chính ngươi đều không quan tâm thì ta còn muốn đứa nhỏ làm gì! Sở Thiên Nhạc dưới sự giận dữ mà bưng lên chén thuốc uống một mạch.
Hoàng hậu Quân Mạch Trần ngay từ đầu là người yêu của thái tử, chỉ là hoàng đế lần đầu tiên gặp mặt liền đối với y nhất kiến chung tình, rơi vào lốc xoáy tình yêu mà không thể tự kiềm chế. Hắn không màng thái tử sở vân cầu xin, cường ngạnh cưới Quân Mạch Trần đem người vào cung, thậm chí còn vì muốn làm y vui vẻ mà chịu đựng vất vả mang thai mười tháng. Nhưng ngay tại thời điểm hắn cần có Quân Mạch Trần bên cạnh, y lại lén chạy đi gặp tình nhân cũ, Sở Thiên Nhạc làm sao có thể không tức giận?
Việc thái tử cùng hoàng hậu dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng, hoàng đế trong lòng vẫn luôn biết, lại luôn làm như không biết. Kỳ thật hắn rất sợ chọc cho Tiểu Mạch tức giận, sợ hãi Tiểu Mạch không bao giờ để ý đến hắn. Tình yêu làm cho đường đường là cửu ngũ chí tôn lại có vẻ hèn mọn, mọi chuyện đều lấy cảm nhận của Quân Mạch Trần là ưu tiên suy xét.
Ngay tại thời điểm uống vào chén thuốc, hắn liền đã có vài phần hối hận. Đứa nhỏ dù sao cũng vô tội, hắn không nên giận chó đánh mèo. Huống chi đây là máu mủ của người thương, nếu mất đi không biết có còn cơ hội lần nữa mang thai hay không. Nếu không phải đêm tan hôn Quân Mạch Trần uống say, mơ mơ hồ hồ mà cùng hắn lên giường, hắn sợ là cả đời hắn cũng không đợi được cơ hội này. So với nỗi đau sắp mất đi đứa nhỏ của mình, hắn càng sợ Tiểu Mạch sẽ vị việc này mà tức giận, hắn biết Tiểu Mạch luôn yêu thích trẻ con, cho nên hắn mới không màng việc bản thân lớn tuổi vẫn cố ý mang thai đứa nhỏ. Hắn hy vọng Tiểu Mạch có thể đối với hắn yêu ai yêu cả đường đi, vì có đứa con mà để ý hắn một chút. Nếu Tiểu Mạch biết hắn đã phá thai thì không biết y có hận hắn hay không. Chỉ cần tưởng tượng đến việc Tiểu Mạch có khả năng càng hận hắn, hắn đã cảm thấy tan nát cõi lòng.
Trong bụng bắt đầu quặn đau, tựa như có một cây đao đang ở trong bụng hắn xẻo từng miếng, từng miếng. Đứa nhỏ ở trong bụng hắn đang liều mạng giãy giụa, tranh thủ cơ hội cầu sinh, cơn đau đến từng đợt như sông cuộn biển gầm làm cho hắn đau đến mức mặt mũi nhăn lại. Sở thiên nhạc cố gắng nhịn xuống cơn đau, cắn chặt môi dưới, đem rên rỉ nhịn xuống. Máu đỏ từng rọt chảy ra, nhuộm hồng đệm chăn, vẽ ra từng bông hoa chét chóc, tử vong.
“Cút! Cút hết đi cho trẫm!”
Hắn rống to, lấy cái này phát tiết tất cả sợ hãi cùng đau đớn. Bộ dáng hắn hiện tại vô cùng chật vật, hắn không muốn để cho bất cứ kẻ nào nhìn đến, cung hầu bị hắn đuổi ra ngoài toàn bộ, hắn cô độc nằm trên long sàng, đôi mắt dần dần mất đi ánh sáng.
Nam nhân làm hắn yêu đến tận xương cốt, hiện tại không biết có phải đang cùng với con của hắn vui đùa, tươi cười đối với hắn bủn xỉn nhưng lại hoàn toàn dành cho tình địch của hắn.
Sở Thiên Nhạc cảm thấy mình sắp chết rồi, thể xác và tinh thần đều đau nhức, hắn tuyệt vọng đến mức muốn khóc thảm thiết. Hắn vì người kia chịu nhiều khổ sở như vậy, người kia lại hoàn toàn không cảm kích. Hắn ở trong lòng Tiểu Mạch có lẽ chỉ là một tên cường đạo, mạnh mẽ đem y cột ở bên người. Có lẽ vẫn là một tên phạm tội cưỡng gian, cưỡng bách y cùng chính mình làm chuyện thân mật.
Bụng đã đau một canh giờ, thai nhi lại chậm chạm không ra, Sở Thiên Nhạc lần này thực sự sợ hãi. Hắn sợ chính mình sẽ chôn cùng đứa nhỏ, hắn còn chưa có được tình yêu của Tiểu Mạch, hắn làm sao có thế cứ chết như vậy! Hắn sao có thể cam tâm chết đi!
Hắn rất sợ chính mình cứ như vậy chết đi, hắn biết rằng sau khi mình chết Tiểu Mạch sẽ vui mừng biết bao nhiêu mà gả cho thái tử. Hắn vẫn luôn biết trong lòng Tiểu Mạch không có mình, lại không tiếc tất cả mà cưỡng ép Tiểu Mạch tiến cung. Cùng chính con trai của mình tranh chồng làm cho hắn cảm thấy hổ thẹn, nhưng hắn vô pháp thuyết phục chính mình buông tay.
Hắn còn nhớ khi mới gặp, người nọ ngẩng đầu cười, lộ ra dung nhan khuynh thế, trong mắt một mảnh thuần nhiên, mọi thứ vì vậy mà đều trở lên tươi đẹp lên. Khi đó trong nháy mắt đầu hắn như trống rỗng, chỉ biết chính mình nhất định phải có được người này. Bằng không sẽ hối tiếc cả đời.
Hắn đem tình yêu cả đời này đều dành cho Quân Mạch Trần, đổi lấy lại tình cảm không bằng nhau, hắn sao có thể chịu nổi. Hắn ủy khuất muốn khóc, nhưng lại không chịu yếu thế. Hắn luôn luôn là đế vương anh minh thần võ, làm sao có thể vì một người nam nhân không yêu mình mà rơi nước mắt.