Cậu con trai thu lại ánh mắt, mỉm cười một cách nhẹ nhàng, sau đó đi theo cặp vợ chồng đó vào cửa hàng hàng dệt may bên cạnh cửa hàng Knight.
Quay lại phía này —
Giang Diệu Ngân nhìn hai người đang giỡn nhau mà lắc đầu: cả hai đều là đứa trẻ
Cô ấy quay lại và nói với người phụ trách: “Tôi đã xem hết rồi, không vấn đề gì. Đặt ảnh to cũng không vội. Tôi không thể mang theo được. sau khi làm xong vào ngày 16 thứ Ba tuần tới, tôi sẽ lái xe tới lấy. Thiệp cưới có thể được giao cho tôi ngay hôm nay được không?"
Người phụ trách nở một nụ cười nhẹ, ghi lại yêu cầu của Giang Diệu Ngân và cho cô ký tên xác nhận: "Được, việc làm Thiệp có thể mất khoảng hai giờ, bạn có thể đi ăn trưa hoặc đi dạo ở gần đây trong khi chờ đợi, chúng tôi bắt đầu làm việc vào lúc hai giờ chiều, bạn có thể đến lấy."
Giang Diệu Ngân kiểm tra lại chi tiết trước khi ký tên xác nhận
Ở phía khác, cuộc đùa giỡn của hai người cũng đã được tạm dừng, hai người cùng cầm điện thoại di động chụm đầu bàn tán về những “tin tức” trong danh sách tìm kiếm phổ biến.
"Nhìn cái này này, không ngờ lại là như thế này, mà vẫn thay đổi ngược." Kỷ Anh nói và vỗ nhẹ vào chân của Bạch Doanh, khiến Bạch Doanh nhăn mặt đau đớn.
"Thay đổi gì, theo tôi nghĩ, họ hai bên đều không phải là người tốt. Nhưng tôi rất ủng hộ nữ đánh nam, đàn ông không yêu mình, giống như một cục cải thảo."
"Đúng vậy, đúng vậy," Kỷ Anh gật đầu liên tục
Giang Diệu Vân nhịn không được nữa: "Hai vị nữ thần, các ngươi có thể chú ý tới hình tượng của mình được không? Mỗi lần ra ngoài đều như thế này, ở trường học không phải rất tao nhã sao?"
Bạch Doanh nhếch môi, nhún vai: "Nói chuyện là bản chất của phụ nữ. Đừng tưởng rằng chỉ vì đính hôn mà có thể rời xa chúng tôi. Cậu xong chưa? Tôi đói. Hôm nay cậu nhất định phải chiêu đãi tôi. Chúng ta nói chuyện trên bàn ăn nhé."
Giang Diệu Vân nhìn Bạch Doanh, rồi nhìn Kỷ Anh, đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Anh sáng lên với đồ ăn.
"Được rồi, hai nữ thần, Chị Giang sẽ trả tiền ăn ngày hôm nay. Chúng ta hãy đi một vòng rồi quyết định."
"Ồ, vui quá! Đi thôi!" Kỷ Anh nói.
"Ông chủ Giang thật tuyệt vời!" Đây là Bachj Doanh.
Kỷ Anh và Bạch Doanh nắm tay của Giang Diệu Vân , đẩy nhau ra khỏi cửa hàng Knight, chuẩn bị đi lên tầng trên cùng của trung tâm thương mại bằng thang máy .
Nhìn chung, các trung tâm thương mại lớn thường để thuận tiện cho việc xử lý khói, sẽ đặt các cửa hàng lớn có dầu mỡ ở tầng trên cùng. Chỉ cần mùi vị ngon và có tiếng, ngay cả khi ở tầng trên cũng không ảnh hưởng gì đến kinh doanh.
Đi được mấy mét, có người gọi Kỷ Anh lại.
"Kỷ Anh "
Kỷ Anh bức bối trong lòng: Hả? Tại sao hôm nay lại có nhiều người gọi tôi thế nhỉ, hay là tên của tôi quá phổ biến rồi?
Ji Ying nhìn lên và thấy một cửa hàng bán hàng dệt may, có vẻ như là loại hàng cao cấp, rồi di chuyển ánh mắt xuống phía dưới, gặp một đôi mắt đang mỉm cười rạng rỡ.
Nam Lưu Trường? Người anh họ xa mà cô chỉ gặp hai lần trong dịp đón năm mới trong hai năm?
Kỷ niệm của lần gặp đầu tiên khi cô 19 tuổi:
"Kỷ Anh, khi dì kết hôn, con đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học nên không đến được. Hôm nay là lần đầu tiên dì gặp con, nên chúng ta đã đưa cho con một phong bì lớn màu đỏ. Chúc mừng con đã đậu kỳ thi." Kỳ thi C lớn.” Kỷ Lăng khuôn mặt vẫn là tuổi trẻ tuấn mỹ, nụ cười có chút cứng ngắc hiền lành, dù sao cũng hiếm có nghiêm túc như vậy.
Đây là Kỷ Lăng chú của Kỷ Anh, chú là người thứ ba trong gia đình và chỉ mới 32 tuổi, chú ấy là con út duy nhất trong gia đình. khi đó Kỷ Anh nhìn cô lơn lên từ nhỏ nên vô cùng quý mến cô.
ở bên cạnh chú ấy là người vợ mới cưới, bố Kỷ Anh nói, họ hai người gặp nhau khi làm việc ở hai công ty khác nhau và quen nhau khi thảo luận về việc hợp tác, sau khi hợp tác kết thúc, họ tự nhiên dần dần tiến triển hơn.
Kỷ Anh nhận lấy phong bì màu đỏ bằng cả hai tay và nói: "Cảm ơn chú và dì. Chúc chú dì có một cuộc hôn nhân hạnh phúc sớm có con ŧıểυ bảo bối ~ cháu gái cháu trai con đều muốn"
Cổ Nguyệt mỉm cười hiền hòa, vươn tay vuốt nhẹ vai của Kỷ Anh:"Cảm ơn lời chúc may mắn của cháu, dì hy vọng em gái của sẽ giống như cháu, xinh đẹp, xuất sắc."
Rồi quay sang Kỷ Lăng nói: "Anh nuôi con gái khéo quá, không chỉ xinh đẹp, dễ thương, mà còn thông minh, dí dỏm như vậy, Bao sao anh yêu thích con bé như vậy."
Kỷ Anh tự hào nói: "Dĩ nhiên rồi, đó là truyền thống tốt của gia đình chúng tôi." Cậu ấy trở về bản chất của mình, thật sự là tự cao tự đại.
Kỷ Anh che miệng cười khúc khích, người vừa vào cửa đã nhìn rõ ràng cảnh tượng này.