Hân nghe chồng gọi mình da diết thì cũng thấy thương. Những lúc Hân buồn, khóc nhiều, người Hân sẽ hơi nóng và như kiểu bị ốm, nhưng không có gì nguy hiểm cả. Vì chồng đang rất hoảng rồi nên Hân thôi không giận dai nữa, cô vòng tay qua ôm cậu, khẽ đáp:
- Em đây… em không sao cả…
Vợ là bác sĩ nên cậu tin lời vợ, cậu cầu xin:
- Vợ bỏ qua cho cậu lần này nhé, cậu không bao giờ tái phạm nữa đâu, vợ đừng hết thương cậu!
Thấy vợ gật đầu, cậu vui vẻ nói:
- Về chuyện đứa nhỏ kia, nếu vợ không thích thì cậu sẽ nuôi nó ở nơi khác, cả cuộc đời này vợ sẽ không bao giờ phải trông thấy nó.
- Em đã đồng ý bỏ qua cho cậu thì có nghĩa là em chấp nhận đứa nhỏ của cậu. Khi bé ra đời, nếu chị Oanh muốn nuôi bé, em tôn trọng. Nếu chị ấy muốn để cậu nuôi bé thì em sẽ giúp cậu chăm sóc con.
Cậu biết ơn vợ quá chừng. Cậu phấn khởi hít hà mùi thơm trên mái tóc vợ. Nó dịu dàng gọi tên cậu:
- Kỳ Hoan!
- Dạ, cậu đây. Vợ có gì sai bảo xin cứ nói!
- Em là kiểu con gái khi thương thì có thể sống chết vì người mình thương, nhưng một khi đã thất vọng thì cũng có thể buông bỏ không nuối tiếc.
- Dạ, cậu hiểu rồi ạ. Vợ không cần tiền của cậu như các em gái khác, lơ mơ vợ bỏ cậu vợ vẫn sống tốt nên cậu sợ lắm ạ. Từ giờ trở về sau, có mười cái lá gan cậu cũng không dám cặp bồ nữa. Cậu ngoan ơi là ngoan rồi thì vợ ăn giúp cậu vài thìa cháo cho nó ấm bụng nha!
Hân mỉm cười gật đầu. Cậu Hoan bê khay có chứa bát cháo nguội, bát thịt gà xé sợi và đĩa gia vị nhỏ đem xuống bếp thì bắt quả tang thầy bu đang đứng bên ngoài căn nhà sàn. Thực ra hai ông bà đã hóng hớt được hết mọi chuyện rồi, nhưng ông Tài vẫn giả bộ nghiêm trang hỏi:
- Tình hình đã ổn chưa cậu?
- Chả ổn quá đi chứ nị. Phận làm thằng nền ông có mỗi con vợ còn không ȶᏂασ túng được thì ȶᏂασ túng ai? Nói cho thầy biết con vợ cậu si mê cậu đứ đừ rồi, có mười cái lá gan nó cũng không dám bỏ cậu về thành phố đâu.
Cậu Hoan nói sĩ. Ông Tài nhịn cười đến đỏ cả mặt, bà Tuyết ghé tai ông thủ thỉ:
- Cố gắng đừng cười ra tiếng, giữ cho cậu tí sĩ diện.
- Ừ. Đang cố đây. - Ông Tài gằn giọng nói.
Bà Tuyết lớn tiếng nhận xét:
- Nền ông nền ang mà chỉnh được con vợ mình đâu ra đấy như cậu là bu thấy cũng ra gì phết đấy.
Cái sự thảo mai của bà Tuyết khiến ông Tài nhịn không nổi mà cười sằng sặc. Cậu Hoan ngây ngô hỏi thầy cười cái gì thế? Ông bắt chước bà Tuyết, thảo mai đáp:
- Có thằng con trai giỏi giang khiến thầy hãnh diện, thầy vui quá thì thầy cười thôi!
Lúc đuổi mợ Phượng ra khỏi nhà, ông Tài vô cùng nóng giận nên không lường trước được việc mợ sẽ làm lộ chuyện chơi bời của cậu Hoan với mợ Hân. Nhận được tin nhắn của cậu Hoan, ông lo muốn xỉu. Ông sai người đóng hết các cổng theo lời của cậu rồi ra lệnh cho bọn giúp việc:
- Tụi bay đứng canh gác chặt chẽ xung quanh biệt phủ, chỉ cần thấy bóng mợ Hân thì nhất định phải khuyên nhủ mợ bình tĩnh, nói với mợ chuyện giữa cậu và cô Oanh chỉ là chuyện quá khứ, cầu xin mợ đừng bỏ cậu về thành phố. Nghe rõ chửa?
Tụi nó nhao nhao vâng dạ, có mấy đứa thở dài thương xót mợ Hân. Vì sợ ông Tài, trước mặt mợ Hân tụi nó luôn cố gắng kín mồm kín miệng, tránh làm lộ chuyện chơi bời của cậu. Thật tiếc, giấy không gói được lửa. Rốt cuộc cũng có ngày mọi chuyện vỡ lở. Ông Tài và bà Tuyết lo lắng đi qua căn nhà sàn của cậu mợ. Cái tội của cậu Hoan, mợ Hân có tẩn cho cậu một trận ông cũng thấy đáng. Nhưng theo như những gì hai ông bà hóng hớt được, mợ chẳng hề quát mắng cậu. Bà Tuyết nể mợ vì không cần gây gổ cũng khiến cậu sợ hãi, ông Tài thì cảm động vì mợ đối xử quá tốt với con trai ông. Tuy nhiên, để giữ sĩ diện cho cậu, ông bà làm như chẳng biết gì. Ông bà đi xuống bếp cùng cậu. Thấy cậu Hoan đặt bát cháo vào lò vi sóng quay lại cho ấm rồi trộn thịt gà, gia vị vào bát, ăn một mạch hết sạch, bà Tuyết chau mày hỏi:
- Tưởng cậu hâm lại cháo cho mợ?
- À, cậu đói nên cậu ăn tạm một bát trước.
Cậu nói dối, vì cậu không muốn ai phát hiện ra dạo này cậu luỵ vợ, xót vợ. Vợ cậu đang bị đuối sức, người nó yếu ớt, hốc hác, cậu không thích cho nó ăn cái bát cháo đã bị nguội lạnh một lúc lâu rồi. Cậu muốn nó được ăn cháo trong chiếc nồi vẫn đang đặt trên bếp, được ủ than hồng từ tối tới giờ. Cậu múc cháo vào âu lớn đem về phòng, thầy Tài bê giúp cậu bát và thìa, bu Tuyết bê cái mâm lớn có chứa âu thịt gà xé sợi, rổ rau thơm và mấy lọ gia vị. Hân thấy thầy bu ghé qua thì vội vã đứng dậy búi tóc gọn gàng rồi chạy ra dọn bàn ăn cùng cả nhà. Gần hai giờ sáng rồi nhưng gia đình bốn người vẫn quây quần bên nhau, vừa ăn cháo vừa cười nói vui vẻ.
Tết nhất đến gần bao nhiêu việc đổ dồn, thế nên bảy giờ sáng hôm sau, hai vợ chồng Hân vẫn đi làm như bình thường. Hân vừa tới hiệu thuốc thì Tiên chạy ra gặp cô, xin cô cho thôi việc bắt đầu từ hôm nay, lý do là vì em đã chia tay Hiếu nên không thể tiếp tục cùng làm việc với người cũ. Hân gợi ý rằng em có thể tới hiệu thuốc của bạn cô làm việc. Tuy nhiên, Tiên nói em chán ghét nghề này, vì cứ làm nghề là lại nhớ tới kỷ niệm xưa, xin Hân cho tới xưởng gỗ làm việc để tạm quên đi những ký ức đau buồn. Hân ôm Tiên vỗ về rồi thở dài hỏi:
- Tại sao em lại để đàn ông tác động lên sự nghiệp và đam mê của đời mình?
- Vì con không cứng cỏi như mợ. Nếu mợ không đồng ý cho con tới xưởng gỗ làm việc thì chắc con chỉ có nước về quê chăn ngan thôi. Tội con lắm mợ ơi!
- Vậy em thấy em làm được việc gì ở xưởng gỗ?
- Con có thể nấu cơm trưa cho thợ, quét dọn xưởng sau mỗi giờ làm việc hoặc cùng anh Lập giúp cậu Hoan quản lý xưởng, mợ kêu con làm gì thì con làm nấy.
Vì Tiên rất thông minh nên để em nấu cơm hay quét dọn thì quá lãng phí năng lực. Dạo này xưởng gỗ hơi nhiều đơn hàng, quả thật chồng cô cũng rất vất vả. Sau một hồi cân nhắc, Hân quyết định bổ nhiệm Tiên và Lập cùng làm phó quản lý để giúp chồng quán xuyến xưởng gỗ. Hiếu thấy mợ Hân quyết định như vậy thì không vui lắm, nhưng cũng chẳng ý kiến gì. Nó thở dài đồng ý trông hiệu thuốc để Hân dắt Tiên tới xưởng gỗ nhờ vả Lập đào tạo em. Hân còn dặn bất cứ khi nào Tiên nhớ hiệu thuốc, em đều có thể trở lại làm việc. Nhưng Tiên khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng cả đời này em sẽ cống hiến cho xưởng gỗ thôi, con bé còn ghé tai cô thủ thỉ:
- Vì mợ có ơn với con nên con nói cho mợ một tin mật nhé. Con Lài ý, nó chuyên trị hóng tin của mợ để thông báo cho cô Oanh đó. Có hôm con còn thấy nó lén đi gặp bà Liên xong được bà cho cái bánh rán nữa cơ, chẳng hiểu thân quen thế nào mà bà ấy tốt với nó thế! Mợ cẩn thận không bị nó hại nha mợ!
Hân chỉ cảm ơn Tiên thôi chứ không hề nói thêm gì về em Lài cả, vì cô có những suy đoán và dự tính của riêng mình, không muốn tiết lộ với ai hết. Thấm thoát tới chiều hôm hai mươi sáu Tết, tuy biết được một tin cực vui nhưng Hân không hề la hét hay làm loạn vì cô muốn giữ bí mật để thông báo chuyện tốt lành cho gia đình mình vào đúng đêm Giao thừa. Khi dùng bữa tối với gia đình, Hân vẫn giữ thái độ rất bình thản. Lúc về nhà sàn thì Hân thoải mái hơn nhiều. Chồng cô khờ mà, có thả thính thế hay nữa cậu cũng chẳng phát giác ra đâu. Cậu Hoan ngồi dưới sàn chuẩn bị quà cáp và phong bao tiền thưởng cho người giúp việc và thợ mộc ở xưởng gỗ, thi thoảng ngẩng lên thấy con vợ nó cứ nhìn mình say đắm liền huyênh hoang nói:
- Gớm thôi! Lại thèm hơi thằng chồng ngon trai này rồi chứ gì? Cậu chả hiểu mày quá đi!
- Vâng. Cậu cứ như đi guốc trong bụng em ý.
Hân đáp, gương mặt hiện rõ nét rạng rỡ. Cậu vẫy vẫy tay ý bảo vợ qua chỗ mình, hào phóng nói:
- Qua đây! Cậu cho ngửi hơi cậu cho đỡ nhớ!
Vợ vui vẻ đi qua chỗ cậu, nó giúp cậu gói quà và nhét tiền vào phong bao. Thấy con vợ ngoan quá nên xong việc cậu bế nó lên như bế em bé. Được chồng bế thích quá hay sao ý mà nó nói liên thiên:
- Chồng em cường tráng quá đỗi! Tình hình này sang năm có một cục bông lớn và một cục bông nhỏ treo lủng lẳng trên người thì chắc chồng vẫn chạy tốt, nhỉ?