Hồi Hân mới về biệt phủ làm dâu, rất nhiều lúc điện thoại đổ chuông nhưng cậu không dám nghe máy trước mặt Hân, cũng có lúc cậu đi đêm, qua vẻ mặt khó xử của Lập, Hân đoán được Lập giấu Hân chuyện gì đó, nhưng cô cố ý lờ đi. Hân thậm chí còn không thèm điều tra về những mối quan hệ bên ngoài của cậu, vì cô biết rằng mình không thể ép một người chồng mải chơi trưởng thành ngay tức khắc. Hân đã cho cậu thời gian để thay đổi. Hân cũng đã tính trước đến những rủi ro, ví dụ như nếu sau hai năm chung sống với nhau, cậu vẫn không sửa được thói chơi bời thì đến lúc đó Hân sẽ rời bỏ cậu không do dự. Bởi vì hạnh phúc của Hân là do Hân tự quyết định chứ không hề phụ thuộc vào bất cứ người đàn ông nào cả. Hân luôn nỗ lực để trở thành một người vợ tốt nên nếu như cậu không thể cố gắng vì Hân để trở thành một người chồng tốt thì Hân chẳng cần luyến tiếc làm chi. Ngôi nhà một người cứ xây, còn một người cứ phá thì sao mà hoàn thiện nổi? Hân tất nhiên sẽ không gọi điện cho ba Hậu khóc lóc kể khổ, bởi vì Hân lấy cậu Hoan là do mong muốn của Hân, ba có ép Hân đâu mà lúc khó khăn Hân lại chơi trò ăn vạ ba?
Thật may mắn là cậu Hoan đã thay đổi nhanh hơn so với dự liệu của Hân rất nhiều. Thời gian gần đây tối nào cậu cũng ở lì bên vợ, ban ngày thì lo chuyện ở xưởng gỗ, chẳng mấy khi đi chơi nên Hân đoán cậu đã thực sự không còn là cậu Hoan chơi bời khét tiếng như xưa nữa. Chuyện cậu có con riêng thì Hân bị ba Hậu doạ nhiều quá đâm ra cũng chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, thế nên mới có lần Hân trêu cậu rằng Hân có bầu với Lập, Hân muốn coi phản ứng của cậu như nào. Do lần đó cậu không bỏ Hân nên bây giờ Hân sẽ không bỏ cậu. Tuy nhiên, không bỏ cậu là một chuyện, còn giận cậu lại là chuyện khác. Hân đưa điện thoại của mình cho chồng đọc tin nhắn của mợ Phượng. Sau đó, Hân nằm lì trên giường khóc lóc nức nở như kiểu bị chấn động mạnh lắm. Thực ra cũng không đến mức chấn động như thế, cơ mà nghe tin chồng có con riêng, phận làm vợ ai chả buồn. Hân khóc là để giải toả những cảm xúc tiêu cực và để cậu hiểu được chuyện này rất nghiêm trọng, không được phép tái phạm lần nữa. Cậu Hoan thấy vợ khóc thì sợ chết khiếp. Ảnh con mụ Phượng gửi rõ ràng quá nên cậu đâu dám chối. Cậu hoảng hốt nhắn tin cho thầy Tài:
“Mụ Phượng làm lộ chuyện của cậu và Oanh rồi. Thầy làm ơn làm phước đóng chặt các cổng lớn bé hộ cậu với, phòng trường hợp con vợ cậu nó điên lên, nó lừa lúc cậu lơ là trốn về thành phố.”
Rồi cậu cũng biết điều khai thật tất cả mọi chuyện với vợ. Cậu kể chi tiết, rành mạch từ khi quen như thế nào đến khi chia tay ra sao và không dám giấu vợ bất kỳ một sự vụ nhỏ nhặt nào cả. Mặc cho cậu thề thốt cậu đã chấm dứt hoàn toàn với Oanh, ngoài quan tâm tới đứa nhỏ ra thì hiện tại cậu không hề có em nào khác bên ngoài, nước mắt vợ vẫn không ngừng chảy. Cậu xin lỗi vợ thì vợ nghẹn ngào nói:
- Chồng đừng xin lỗi em… chồng không có lỗi gì cả… lỗi là do em vô phúc nên chồng mới không tin tưởng em… mới giấu em chuyện tày trời như thế…
- Cậu sai rồi… là cậu hồ đồ… cậu ngu… vợ đừng khóc nữa… vợ giữ sức mà chửi mắng cậu đi vợ…
Thà vợ chửi rồi đạp cho cậu vài cái cậu còn thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng không, nó cứ tự oán trách mình:
- Phận làm con đàn bà không những kém cỏi khiến chồng không tin tưởng mình lại còn xấu xấu lùn lùn khiến chồng không thương mình, để chồng chán chường ra ngoài hú hí rồi có con với người khác thì lấy tư cách gì mà mắng chửi chồng hả cậu?
- Vợ đừng nói thế vợ ơi. Cậu xin đấy! Vợ nói thế cậu thấy cắn rứt lương tâm lắm. Việc cậu có con với người khác là xảy ra trước khi mình cưới nhau rồi mà vợ… chứ từ ngày rước vợ về cậu thề danh dự cậu chưa từng đi quá giới hạn với ai ngoài vợ cả. Là cậu không tốt, cậu bị dở hơi nên cậu hay nói năng xàm xí thế thôi chứ vợ cậu đâu có xấu! Vợ cậu đẹp chết đi được á! Vợ cậu cũng không lùn! Vợ cậu chỉ không được cao thôi chứ không hề lùn…
Có bà vợ giận dỗi cãi chồng:
- Không cao thì có nghĩa là lùn rồi, cậu khỏi cần nói giảm nói tránh làm chi!
- Không… cậu sai… cậu lại sai nữa rồi… vợ cậu rất cao… con gái cao một mét sáu hai là cao ghê lắm rồi.
- À… không… cậu nhầm… rối quá nên cậu nhầm… vợ cậu là cây nấm cao xinh ạ.
Cậu Hoan vừa nịnh vừa lấy khăn bông lau mặt cho vợ. Vợ khóc nhiều quá, sợ nó mệt nên cậu vội đi xuống bếp, thấy người giúp việc đang nấu cháo gà, cậu múc một bát cháo, gắp một bát thịt gà xé sợi, xúc một đĩa gia vị nhỏ rồi để tất cả vào khay lớn, đem lên nhà sàn dỗ dành vợ:
- Nào… con vợ vừa cao vừa xinh của cậu… chịu khó ăn một thìa cho nó khoẻ nhé!
- Vừa cao vừa xinh mà cậu không thương thì tức là vẫn có khuyết điểm rồi. Chắc là do em mập… đã mập còn ăn lắm rồi người như con heo cậu lại bỏ đi với gái cho coi!
Vợ lý sự rồi nhất định không chịu há miệng khiến cậu sốt ruột quá chừng, cậu thật thà bảo:
- Vợ nói vớ vẩn, vợ chưa bao giờ mập luôn… vợ cậu nom đẫy đà quyến rũ hết sảy ý… nào… ngoan… cố ăn vài thìa cho cậu nhờ…
- Vợ vừa cao, vừa xinh, vừa quyến rũ, sao cậu lại có con riêng với người khác hả cậu? Chắc do nhân cách em không tốt nên không xứng đáng được làm mẹ của con cậu à?
- Không, vợ cậu tốt, cực kỳ tốt luôn. Cậu có con riêng với đứa khác là cậu sai, cậu ngu, cậu dại… cậu sợ lắm rồi… vợ đừng thế nữa… từ nay trở về sau cậu không dám ra ngoài làm chuyện tầm bậy nữa… Vợ thương cậu… vợ tha cho cậu đúng một lần này thôi nha vợ…
Cậu năn nỉ, nhưng vợ không nói chuyện với cậu nữa. Nó không chịu ăn gì cả. Nó chỉ khóc thôi. Nó khóc rất nhiều, khóc đến mức mà hai mắt sưng húp lên. Thà nó cứ mè nheo cậu như ban nãy còn hơn, đằng này nó lại chỉ cứ nấc lên rồi chảy nước mắt. Nhìn nó tiều tuỵ cậu xót quặn từng khúc ruột. Cậu hối hận lắm. Giá như khi xưa cậu đừng chơi bời thì tốt biết bao. Tầm một giờ sáng, cậu sờ trán vợ thấy nóng rực. Hơi thở của vợ yếu ớt, nhịp tim thất thường khiến cậu vô cùng hoảng sợ. Cậu vội vã xốc vợ dậy, ôm vợ vào lòng. Cậu cố gắng siết vợ thật chặt, vì cậu sợ chỉ cần cậu buông lỏng xíu vợ sẽ bỏ cậu mà đi. Bữa nay con vợ cậu mà bị làm sao chắc cậu sống không nổi mất. Sống mũi cậu đỏ hoe, nước mắt cậu vô thức chảy xuống gò má vợ, hoà lẫn với nước mắt của vợ. Cậu cúi xuống, áp má mình vào trán vợ, giọng cậu nghèn nghẹn gọi: