Đề xuất của cậu khiến Hân ngượng chín hồng cả mặt. Cậu láu cá chạm môi mình lên môi Hân rồi mặt dày nói:
- Mày đừng có tưởng bở cậu bị cái môi mềm mềm, thơm thơm của mày mê hoặc. Chẳng qua là cậu có lòng tốt muốn giúp mày chứng nhận lời nói của mày có giá trị thôi.
Vì cậu hơi kiêu nên Hân chỉ khẽ dạ và không hề nhúc nhích. Mãi chẳng thấy nấm lùn có thêm bước tiến gì cả, cậu thất vọng ghê lắm. Cậu hờn trách:
- Gớm cái con này nữa! Không thèm chủ động đưa đẩy cậu tỏ chút thành ý gì cả.
- Em nghĩ môi chiện môi một lần là đủ xác nhận rồi mà cậu, đưa đẩy thêm nữa cậu hiểu nhầm em tưởng bở thì hai ta lại càng thêm khó xử, không hay cậu ạ.
Sao cái con vợ cậu nó cứ lập luận là cậu bị đuối lý thế nhỉ? Không cãi được bằng lý lẽ, cậu đành cãi cùn:
- Xàm xí! Vợ chồng với nhau rồi, việc qué gì phải để ý mấy cái chuyện khó xử đấy làm gì? Mắc mệt!
- Thì chính cậu là người để ý trước mà, cậu luôn sợ em tưởng bở này nọ đấy thôi.
Bị Hân dồn đến đường cùng, cậu buột miệng thừa nhận:
- Cậu… cậu nói xàm thôi… kệ cậu đi.
- Dạ.
Dạ dẫm gì? Cậu đã nói đến thế rồi còn không chịu đưa đẩy cậu, đáng ghét! Mặc kệ trán vợ còn nóng, cậu chồm dậy đè lên người nó, hai tay cậu nắm chặt lấy hai bàn tay của nó rồi cúi xuống điên cuồng nhấm nhá môi nó cho bõ ghét. Hân bị sự táo bạo của cậu làm cho run rẩy. Cô không thể đối chọi với cậu trơn tru như lúc họ tranh luận. Bị ông chồng to cao bệ vệ, khí thế ngút ngàn áp bức, Hân dường như bị động hoàn toàn. Cô để mặc cậu hôn môi, hôn má, hôn trán. Mặc dù môi cậu chạm tới đâu, da dẻ Hân tê rần tới đó nhưng từ đầu tới cuối cô cũng không rút tay mình ra khỏi tay cậu hay có thái độ bài xích chồng. Cậu sau khi mơn trớn trên vành tai xinh thì thổi phù phù vào lỗ tai trêu ghẹo con vợ lùn rồi lớn tiếng gọi:
- Con vợ của cậu ơi!
Hân giật bắn cả người, cô khẽ đáp:
- Dạ, em đây ạ.
Cậu vui vẻ hỏi:
- Được chồng mân mê có thích không vợ?
Cậu hỏi thẳng quá, Hân thì còn thẹn nên không biết trả lời ra sao. Cậu không thấy vợ đáp liền xị mặt ra điều giận vợ, nhưng môi thì vẫn cứ rà soát đều đều trên làn da của vợ. Cánh môi cậu mân mê quanh chiếc cổ trắng nõn nà rồi gian xảo mò xuống quất quít bên cặp xương quai xanh thanh tú. Người lùn xấu như con vợ cậu sao lại có đôi xương quai xanh đẹp như tranh vẽ thế này cơ chứ? Chắc tại người nó đẫy đà hơn các em người mẫu cậu từng hẹn hò nên xương quai xanh không bị thô cứng, ngược lại nom rất mềm mại và nữ tính, khiến cậu cứ muốn chạm môi vào đó mãi không thôi. Nó thơm quá nên chạm xong cậu lại tham lam hít hà chút xíu. Do chưa bao giờ bị mất kiểm soát đến nỗi đắm chìm bên một người đàn bà mấy tiếng đồng hồ, cậu Hoan bối rối nói linh tinh:
- Cậu cấm mày nghĩ cậu ở bên mày là vì cậu mê mày.
- Vậy em nên nghĩ thế nào cho phải phép ạ?
Hân tủm tỉm hỏi, cậu vênh váo đáp:
- Đơn giản mà, chính vì mày luỵ cậu quá nên cậu mới thương mày, dành thời gian quý báu của cậu quấn quít bên mày cho mày đỡ cô đơn.
- Nếu cậu muốn em bớt cô đơn thì cậu chỉ cần ôm em là được rồi, không cần áp sát mặt vào người em đâu ạ.
Hân trình bày ý kiến, cậu lừ mắt quát:
- Ơ hay cái con vợ hâm? Tự dưng lại bày đặt không cần chồng? Mất nết! Mày tưởng mày cao giá lắm hả? Chẳng qua là do người mày thơm thôi, chứ mà thối á, cậu chả đá xuống sàn từ lâu rồi.
- À… ra thế… ra là lỗi của em.
- Ừ, không là lỗi của mày thì là lỗi của ai? Thơm thì cũng thơm một vừa hai phải thôi chứ, thơm gì mà thơm nhiều thế này, bố ai mà chịu nổi.
Cậu nói vợ cậu thơm nhiều nhưng ý cậu không phải là mùi thơm nồng nặc. Đó là một mùi thơm cực kỳ đặc biệt, thơm nhẹ nhưng thơm dai, chỉ cần cái mùi đó quanh quẩn bên chóp mũi thì đầu óc cậu liền thư thái. Cậu tham lam cắn lên phần da cách xương quai xanh của vợ vài phân rồi lủng bủng:
- Người đâu mà… ngoài thơm ra thì chả có chỗ nào đáng yêu sất. Phát ghét!
- Cậu ghét em thật hay cậu chỉ nói xàm thôi ạ?
Hân hỏi, cậu hôn lên vị trí cậu vừa cắn rồi lại tiếp tục cúi xuống áp sát mặt vào người Hân. Sau khi cầm tay Hân áp lên một bên má của mình, cậu mới trả lời:
- Ghét rất là thật.
- Sao người ta lại cứ thích sấn lấy người mình ghét vậy cậu nhỉ? Lạ quá ta!
- Lạ kệ người ta, mắc mớ gì tới mày đâu.
Cậu cãi cùn hại Hân phì cười. Cậu thấy Hân cười cũng nhe răng cười nhăn nhở. Gần chục ngày Hân nghỉ ốm ở nhà, cậu chỉ quanh quẩn bên Hân, chăm Hân và bắt nạt Hân. Ở với vợ nhiều quá đâm ra lúc vợ khỏi cúm, bắt đầu đi làm trở lại cậu thấy không quen. Tám rưỡi sáng mơ màng thức giấc, không thấy vợ nằm bên cạnh cậu thấy trống vắng khủng khiếp. Tuy rất muốn chạy ra hiệu thuốc ngó cái mặt vợ một xíu, cơ mà sợ bị đánh giá là bám váy vợ nên cậu hắng giọng nói bâng quơ:
- Lập! Bữa trước cậu đập nát một bộ bàn ghế ngoài hiệu thuốc đấy, có lẽ bữa nay cậu nên đóng một bộ mới đem ra đó đền mợ mày cho nó phải phép nhờ?
Cậu hỏi khéo vậy mà thằng Lập đáp rõ phũ:
- Cậu nhớ mợ thì chỉ việc đi ra hiệu thuốc chơi với mợ thôi mà, mất công đóng hẳn một bộ bàn ghế mới làm gì cho nó mệt người ạ?
Bị nói trúng tim đen, cậu Hoan tức điếng người. Cậu túm cổ áo thằng Lập chửi cho nó một trận:
- Ai bảo mày là cậu nhớ mợ? Hồi xưa học môn Tiếng Việt mày được mấy điểm mà giờ phát biểu ngu thế hả?
- Dạ… con… con… tầm bảy tám gì đó cậu ạ.
Bảy tám cơ à? Cao thế! Cậu chỉ được tầm bốn rưỡi với bốn phẩy bảy lăm xong rồi các thầy cô thương tình làm tròn cho lên năm thôi. Cậu thở dài bảo:
- Thế mới nói điểm chác chưa bao giờ là vấn đề cả, vấn đề là sau khi rời ghế nhà trường đầu óc mày linh hoạt ra sao và mày sử dụng kiến thức thầy cô dạy trơn tru như nào. Trong tình huống như này, mày dùng từ nhớ là rất sai đấy, mày có hiểu không hả Lập?
Thằng Lập đếch hiểu mô tê gì sất nên nó ngây ngô hỏi:
- Thế thay vì từ nhớ thì con nên dùng từ gì ạ? Đầu óc cậu linh hoạt, có thể sử dụng kiến thức thầy cô dạy một cách trơn tru thì cậu chỉ cho con với.
Cậu Hoan ngẫm nghĩ một lát rồi phán:
- Là nghĩ tới… cậu chỉ là “tình cờ nghĩ tới” mợ mày thôi chứ không phải là nhớ.
Thằng Lập như được khai thông tư tưởng, nó lén cười thầm trong bụng rồi ngoan ngoãn sửa lời:
- Dạ, nếu như cậu vừa tình cờ nghĩ tới mợ thì theo ý kiến của con cậu nên đi thẳng ra hiệu thuốc chơi với mợ chứ không nhất thiết phải kiếm cớ đóng hẳn bộ bàn ghế mới làm gì cho nó mệt người ạ.
Cậu nghe nó nói đỏ bừng cả tai, cậu quát ầm ĩ:
- Ai bảo mày là cậu phải kiếm cớ? Gỗ nhà cậu đầy, cậu thích thì cậu đóng bàn ghế thôi, kiếm cớ cái nỗi gì?
- Dạ, con hiểu rồi ạ. Chốt lại là cậu không nhớ mợ, cậu cũng không kiếm cớ nhưng cậu lại thích đóng bàn ghế. Vậy cậu đi đóng bàn ghế mau đi ạ, lúc nào cậu đóng xong con sẽ giúp cậu đem ra hiệu thuốc cho mợ.
- Mày!!! Thằng điên!!!
Cậu Hoan tức nghẹn, thằng Lập tỉnh bơ giải thích:
- Con lo cho sức khoẻ của cậu thôi mà, con sợ cậu đi lại nhiều lại ốm ra đấy thì chớt. Với cả cậu không bệnh tật, tự dưng đi ra hiệu thuốc nhỡ mợ Hân lại tưởng bở cậu nhớ mợ thì mất cả cái sĩ diện nền ông của cậu, cậu nhỉ?
Cái miệng thằng Lập cứ leo lẻo hại cậu Hoan cãi không nổi. Cậu bực bội đi xuống nhà kho. Vì có năng khiếu làm mộc nên chỉ chưa đầy hai tiếng cậu đã đóng xong bộ bàn ghế nom rất sang chảnh. Trước khi giao bàn ghế cho thằng Lập đem ra hiệu thuốc, cậu dặn:
- Bảo với mợ mày là nếu mợ có nhớ cậu ghê quá thì cố gắng chịu đựng, tối về cậu đền.
- Dạ.
Lập lễ phép đáp rồi chất bàn ghế lên xe lam, sau đó lao đi vun vút. Khi ra tới hiệu thuốc nó truyền đạt lại cho mợ y như những gì cậu dặn, nó nói to tướng khiến những người đứng xếp hàng mua thuốc tủm tỉm cười mợ. Có lẽ vì ngượng nên mợ lí nhí nói:
- Mợ đang bận mà… đâu có nhớ nhung gì đâu…
Tuy Lập nghe rõ lời mợ, nhưng lúc về gặp cậu, nó truyền đạt lại có hơi sai lệch:
- Cậu Hoan ơi, mợ Hân bảo là mợ đang bận chết bà đi được, lấy đâu ra thời gian mà nhung với chả nhớ!
Lập chọc được cậu đen mặt thì sướиɠ rơn, nhưng thấy cậu lừ lừ đi vào gara lấy siêu xe nó liền lo lắng hỏi:
- Cậu Hoan… cậu đi đâu đấy ạ?
- Đi tìm con mợ mày, dạy cho nó một bài học chứ còn đi đâu nữa?
- Sao tự dưng cậu lại phải dạy cho mợ một bài học? Mợ có làm gì sai đâu ạ?
Lập nơm nớp lo sợ, cậu Hoan gằn giọng đáp:
- Sao lại không làm gì sai? Ở đâu ra cái thể loại đàn bà con gái đi làm mấy tiếng đồng hồ lận mà đếch thèm nhớ nhung chồng hả? Bố la bố lếu nó quen!
Lý do của cậu khá thuyết phục nên Lập chẳng thể bắt bẻ. Cậu có cái cớ hoàn hảo rồi nên cứ thế điềm nhiên đi ra hiệu thuốc. Con nấm lùn khốn khiếp, dám bắt cậu xếp hàng. Không vì nể mấy người kia đang có bệnh trong người, cần được khám bệnh và bốc thuốc trước thì cậu đã đấm chết bà nó rồi. Đợi mãi mới tới lượt mình nên cậu có chút tủi thân. Gặp vợ, cậu nắm tay thành quyền, nhưng đôi mắt long lanh của nó cứ nhìn cậu chằm chằm hại tim cậu mềm nhũn. Ra đòn không nổi, cậu hắng giọng ra lệnh:
- Bốc thuốc cho cậu đi!
- Cậu mua thuốc cho ai ạ?
Hân hỏi. Cậu làm bộ mệt mỏi đáp:
- Không mua cho ai cả. Mua cho cậu.
- Sao tự dưng cậu lại cần thuốc?
- Thì cậu bệnh nên cậu phải uống thuốc.
- Bệnh gì cơ cậu?
Hân ngạc nhiên hỏi chồng, cậu bực mình nói:
- Bệnh không được vợ nhớ chứ còn bệnh gì nữa?
Câu trả lời của cậu khiến Hân mắc cười quá chừng, nhưng cô vẫn cố làm ra vẻ nghiêm nghị nói:
- Bệnh gì chứ bệnh đấy thì công nhận là nguy hiểm quá đỗi. Cậu mau vào phòng trong ngồi nghỉ một xíu, lát nữa em sẽ vào chữa bệnh cho cậu.