Thái độ bất thường của cậu cộng thêm cả mùi hương lạ len lỏi trong căn phòng tối qua khiến Hân nghi ngờ có người cố ý đánh mê mình để doạ cậu. Trong nhà này, người có ý đồ gắn kết vợ chồng cô và có khả năng làm chuyện lớn chỉ có thầy Tài thôi. Thật may là thầy, chứ nếu là người khác chỉ sợ đêm qua Hân lành ít dữ nhiều. Cô khẽ thở phào, tự dặn mình từ giờ phải cẩn thận hơn nữa. Thấy cậu sợ hãi như đứa con nít vừa bị nạt nộ, Hân ôm cậu chặt hơn, nhẹ nhàng giải thích:
- Không có chuyện cái hồn của em đi đâu cả, em bất tỉnh vì em bị thầy Tài đánh hương mê thôi. Nếu cậu không tin thì cậu có thể đi tìm quanh căn phòng này, khả năng cao sẽ có cọng hương cắm ở đâu đó.
Cậu Hoan bán tín bán nghi nhìn ngó xung quanh, sau khi phát hiện ra có một que hương đã cháy hết, chỉ còn chiếc cọng màu đỏ cắm ở trong chậu phong lan cậu điên hết cả người, cậu hầm hầm quát lớn:
- Thầy Tài đáng ghét! Dám lừa cậu!
- Chắc thầy muốn doạ cậu để cậu về nhà sớm, em đoán không nhầm thì đêm qua cậu lại đi đâu à?
Hân dò hỏi, cậu Hoan thừa nhận:
- Ừ. Cậu đi công chuyện. Không chỉ thầy Tài đâu, cả thằng Lập cũng hùa vào lừa cậu, mai cậu phải tẩn cho nó một trận lên bờ xuống ruộng mới được.
- Thôi, cậu tha cho Lập. Lập là người làm thuê, có mười lá gan cũng không dám cãi thầy.
- Công nhận, đến cậu còn chả dám láo với thầy mà. Ơ… nhưng sao mày không hùa với mọi người lừa cậu luôn? Mày không muốn cậu về sớm hả?
- Em có. Nhưng cậu là chồng em, còn em phận làm vợ thì nên tôn trọng chồng. Cậu cứ an tâm đi giải quyết công chuyện của cậu, chỉ cần biết ở nhà có em đợi là được.
Vợ tốt quá khiến cậu hơi nhồn nhột, cậu bắt đầu thấy không vui lắm khi hình dung tới cái ngày vợ phát hiện ra chuyện cậu có gái bên ngoài. Không phải vì cậu sợ thầy Tài cắt viện trợ, mà là vì cậu sợ không được vợ tin tưởng nữa. Cậu nói dối:
- Cậu đi đòi nợ hộ bạn cậu. Lần sau cậu sẽ về sớm.
- Dạ, cậu cẩn thận không bị thương. Nếu muộn quá rồi thì cậu tìm cái khách sạn nào mà nghỉ, sáng hôm sau hãng về cho an toàn ạ.
Vợ nhỏ nhẹ khuyên nhủ, sống mũi cậu cay cay. Từ thuở bé đến giờ nào có ai lo cho cậu như thế, ốm mà cứ dặn cậu cái nọ cái kia, cậu xuống bếp bưng mỗi bát cháo lên cho nó mà nó cũng kêu cậu cẩn thận không bị bỏng. Đến đêm còn sờ trán cậu kiểm tra coi cậu còn sốt không mới buồn cười chứ. Cậu cũng sờ trán vợ, trán nó nóng hơn trán cậu nhiều, nhưng do chưa buồn ngủ nên nó vẫn vui vẻ giải đáp những thắc mắc của cậu. Cậu ngây ngô hỏi trên đời này không có chuyện ma bắt hồn cô gái đi à, vợ lắc đầu kêu không có, là ba mẹ muốn con gái về nhà sớm nên kể chuyện doạ vậy thôi. Cậu lại hỏi sao cậu đọc truyện thấy người ta kêu có ma mà, vợ nói chắc cậu đang đọc truyện giả tưởng. Vợ còn cười cười bảo giả sử có ma thật thì ma không bắt hồn của cô gái lùn như vợ đâu khiến cậu an tâm quá chừng. Cậu rúc đầu vào cổ vợ, hồ hởi hỏi chuyện này chuyện kia. Cậu nhớ hồi xưa cậu còn nhỏ xíu, cậu rất thích được nghe kể chuyện nên khi nào bu Hoa kể chuyện cho anh Lộc cậu cũng chui xuống gầm giường nằm nghe trộm. Có lần cậu sơ suất cười hí hí, bị bu đánh cho te tua. Giờ thì hơi bị khác rồi đấy nhá, cậu được nằm trên giường nghe vợ cậu kể chuyện đàng hoàng. Dù cậu có cười ha hả thì vợ cũng chẳng mắng cậu, nó chỉ trìu mến nhìn cậu rồi xoa đầu cậu cười ngọt ngào thôi.
- Biết có vợ sướиɠ thế này thì cậu đã xin thầy Tài cho cậu lấy vợ từ năm hai tuổi rồi, đỡ phải chui gầm giường nghe trộm người ta kể chuyện.
Cậu buột miệng nói linh tinh, nhưng rồi cậu lại chau mày ca thán:
- Nhưng năm cậu hai tuổi thì mày chưa ra đời ý.
- Thì cậu có thể lấy người khác mà.
Hân tủm tỉm trêu, cậu vênh váo nói:
- Thì chả thế? Cơ mà chỉ sợ lúc mày ra đời, thấy cậu lấy vợ rồi mày lại khóc tu tu lụt cả thành phố thì chết.
- Dạ, cũng có thể là như thế ạ.
Hân đồng tình, cậu càng kiêu:
- Thấy chưa? Trong mối quan hệ của hai vợ chồng ta, người luỵ hơn là mày mà.
- Vâng, em là người luỵ hơn.
- Chuẩn không cần chỉnh, mày luỵ cậu bỏ xừ đi được.
- Dạ, cậu nói chí phải.
- Mày luỵ cậu điên đảo vì cậu đẹp trai phải không?
- Dạ, đúng rồi ạ.
- Với cả cậu cũng cao nữa. Người lùn như mày vớ phải thằng chồng cao như cậu phước quá còn gì? Sau này con cái không cần uống sữa ngoài cũng tự khắc cao.
- Vâng, may quá. Nhà mình tiết kiệm được bao nhiêu tiền mua sữa ý nhờ cậu nhờ?
- Ừ. Với cậu thì tiền nong chưa bao giờ là vấn đề cả, nhưng mà vấn đề mày nêu ra nghe hết sức lọt tai đấy. Ngoài ra, còn một vấn đề nữa có thể mày không để ý, đó là cậu thấy cậu có thần thái xuất sắc của một tên tướng cướp. Bởi thế nên dù trong hoàn cảnh như nào cậu cũng có thể đi ăn cướp để nuôi mày.
- Cậu Hoan! Với cương vị là vợ cậu, em không thể cho phép chồng mình đi ăn cướp.
- Vậy nếu lâm vào bước đường cùng thì phải làm sao?
- Đừng lo, em đi làm nuôi cậu.
- Cũng được, cơ mà đàn bà con gái như mày mà sẵn sàng đi làm nuôi nền ông con trai như cậu thì nghĩa là mày luỵ cậu lắm đấy.
- Vâng, thì em đã thừa nhận em luỵ cậu từ đầu rồi mà.
- Sao mày cứ tủm tỉm hoài vậy? Thái độ rất đểu…
- Đâu có, thái độ em lúc nào cũng ngoan ngoãn mà.
- Ừ. Làm vợ là phải ngoan, phải nghe lời chồng hết mực và phải ở bên chồng suốt đời, hiểu chửa?
- Vâng ạ.
- Vâng thì ai mà chả vâng được? Chỉ là lời nói suông thôi mà… chẳng tin tưởng được…
- Thế theo cậu thì em nên làm thế nào?
- Chả biết nữa.
- Hay là em viết cho cậu một tờ giấy cam kết, sau đó ký tên, chiện dấu đỏ lên đó làm chứng nha!
Hân đề nghị, cậu nghĩ ngợi một lúc rồi tủm tỉm nói:
- Thôi khỏi cần. Cứ chiện môi mày lên môi cậu, coi như đóng dấu xác nhận là được rồi.