Ngửi được mùi thơm, Yến Phỉ Vãn đói bụng tới kêu cồn cào lên.
“Vãn Vãn, ăn cơm.”
Yến Hành làm hai đôi đũa, đưa cho con gái một đôi.
Tôn nghiêm và việc lấp đầy bụng, cái nào quan trọng hơn?
Dĩ nhiên là lấp đầy bụng rồi, cô đã xem qua chương trình kiểu này, cho nên việc bảo trì sức lực là việc vô cùng quan trọng.
Cô nhận đũa, nói cảm ơn, sau đó ngồi bên đống lửa, cha con bọn họ im lặng ăn cơm.
Chim tùng kê rất mập, ít nhất phải 1,5kg, nấm cũng không ít, đầy cả nồi, hai cha con ăn đến no căng vẫn còn nửa nồi, để lại ngày mai tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong, Yến Phỉ Vãn im lặng thu dọn mọi thứ, cất cẩn thận đồ ăn thừa, để tránh bị thú dữ ăn vụng.
Yến Hành còn định nói chuyện với cô, nhưng mấy lần chẳng tìm được cơ hội.
Sau khi cất đồ ăn xong rồi, Yến Phỉ Vãn nói: “Đi ngủ.”
“Được.” Yến Hành bất đắc dĩ nói, cũng nhận ra, giao công ty cho con trai lại không nói với cô một tiếng đã thật sự xúc phạm tới cô.
Một ngày đi đường, cơ thể Yến Phỉ Vãn dính nhớp, vô cùng khó chịu, cả người đầy mồ hôi, nhưng không có nơi để tắm, cô chỉ đành chịu đựng.
Cô nằm trong túi ngủ, ngẫm nghĩ có phải bản thân đã quá đáng rồi không, cha muốn nói chuyện với cô, không phải cô không nhận ra.
Chuyện công ty, cha muốn cho ai là quyền của cha, cô không có tư cách xen vào.
Cô hiểu rõ chuyện này nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, cảm thấy ở trong lòng ông ấy, cô không quan trọng bằng em trai.
Thật ra, chỉ cần ông ấy nói trước với cô dự định của mình, nói ông ấy muốn giao sản nghiệp cho em trai, thương lượng với cô một chút, tôn trọng cô một chút, cô chẳng cần gì cả.
Dù sao thì, cha cũng nuôi cô lớn, bồi dưỡng cô, không phải sao?
Ngẫm nghĩ một hồi, việc quan trọng đời người tới tìm cô.
Cô đứng lên, chuẩn bị đi tới nơi gần đây để giải quyết, đột nhiên nghe thấy động tĩnh ở gần đây.
Cô là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng cô sợ quỷ, cũng sợ những động vật hoang dã cao lớn, cô lập tức hoảng sợ.
“Vãn Vãn.”
Yến Hành vẫn chưa ngủ, anh ngồi bên đống lửa, như đang gác đêm vậy.
“Cha...” Yến Phỉ Vãn không quan tâm việc bản thân đang tức giận nữa, cô không nhịn được, vội vàng xin cha giúp đỡ: “Con muốn đi vệ sinh, cha đi cùng con đi, con sợ.”
Chuyện như này có lẽ nên kiêng dè trước mặt cha nhưng cô không còn cách nào.
“Được.”
Yến Hành không từ chối, chuyện gì cũng không quan trọng hơn con gái cả, anh cầm đèn pin lên, đi tới đỡ cô.
Hai cha con chậm rãi đi tới nơi gần đó, trên đường đi chẳng nghe tiếng động nào, chỉ có âm thanh sàn sạt khi gió thổi qua lá cây.
Gió rất lớn, có lẽ trời sắp mưa rồi.
Đi gần nửa tiếng, khoảng cách tới chỗ ở rất xa, Yến Hành nói: “Cha ở chỗ này chờ con.”
Đèn pin chỉ có một, anh đưa cho con gái cầm, còn anh thì đứng tại chỗ.
Yến Phỉ Vãn tiếp tục đi về trước một lúc nữa, sau đó cô ngồi xuống giải quyết vấn đề quan trọng của đời người.
Sau khi giải quyết xong, cô cảm thấy phía sau lưng mình như có quỷ, cô nhanh chóng chạy trở về. Sợ cô té ngã, Yến Hành đưa tay ra đỡ cô.
Dưới tình thế cấp bách, Yến Phỉ Vãn không khác khi nhỏ, nhào thẳng vào ngực của cha mình.
Cơ thể mềm mại nhào tới, mùi thơm trên người con gái tiến vào khoang mũi, Yến Hành nhận ra cơ thể của anh đang căng chặt lại.