Khi tổ tiết mục tới đón, bọn họ còn mang theo cả thiết bị có thể đi dã nɠɵạı, để người tham gia có thể lựa chọn một món đồ mang theo.
Vì tham gia tiết mục, Yến Phỉ Vãn xem những chương trình kiểu này, cô chọn túi chống thấm nước, túi ngủ, lót chống ẩm, cung tên, muối ăn, cưa, ba bộ đồ thu đông, đồ đánh lửa, cần câu, đèn pin.
Yến Hành cũng chọn vài nhu yếu phẩm, sau đó chọn ngược lại với con gái, chọn rìu, cuốc, lưới đánh cá, dây thép, nồi, ấm nước.
Chọn xong mười trang bị rồi, xe tổ tiết mục bắt đầu xuất phát.
Bọn họ muốn tới cực Bắc, nơi không có bóng người, thời tiết khắc nghiệt, có vô số thú dữ. Sau khi tổ tiết mục kiểm tra sức khỏe rồi, hai cha con nhanh chóng được thả xuống một núi hoang ở bắc cực.
Đứng trên núi hoang có thể nhìn thấy biển rộng mênh mông, không có điểm cuối, nghe tiếng sóng biển đánh vào đá ngầm.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng ấm áp, nhưng Yến Phỉ Vãn vẫn cảm thấy lạnh tới co rụt cổ lại.
Cô cùng cha vẫn vô cùng xa lạ, cô cố ý không nhìn vào mắt anh, hàm hồ nói: “Con đi tìm nguồn nước.”
Không thể uống nước biển, bọn họ phải tìm được nước ngọt.
“Cha đi tìm bên này, tìm được rồi thì tập hợp ở chỗ này.” Yến Hành rất bất đắc dĩ, cô gái ghi hận anh, lần này tham gia tiết mục không phải do công ty xảy ra vấn đề, là do anh muốn làm dịu lại mối quan hệ cha con bọn họ.
Chuyện công ty, không đơn giản như cô nghĩ, anh cũng không trọng nam khinh nữ, thứ cho cô tạm thời không thích hợp lấy ra mà thôi.
Yến Phỉ Vãn gật đầu, bắt đầu đi hướng ngược lại để tìm nước ngọt.
Từ trước tới nay nơi này không ai khai phá, vô cùng hoang dã, đường cũng gập ghềnh khó đi, cần phải dọn đường trước khi đi, cô đi lâu lắm rồi, vô tình mới gặp được chỗ trống trải.
Còn nhìn thấy cả phân gấu, cùng những động vật khác, có đống rất lớn, có đống tương đối nhỏ. Từ sự lớn nhỏ kia có thể phán đoán ra được hình thể của động vật, thắng lợi đã cách không xa nữa.
Nhưng mà cô lại nghĩ tới việc những động vật lớn sẽ di chuyển, sự hưng phấn của cô lập tức bị dội gáo nước lạnh.
Không biết đi bao lâu, Yến Phỉ Vãn mệt đến đổ đầy mồ hôi, nhưng chẳng tìm được gì cả, trời cũng dần dần tối xuống.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, bầu trời không mây, không biết đã bắt đầu kéo mây đến từ lúc nào, có lẽ sắp mưa rồi.
Cô xoay người đi về đường cũ, lại đi một lúc lâu nữa, màn đêm đã buông xuống, cô mới quay lại chỗ cũ.
“Bên kia có nguồn nước.”
Thật may mắn, Yến Hành tìm được nguồn nước, cũng lấy một ít nước trở về.
Yến Phỉ Vãn đã khát muốn chết rồi, cô mặc kệ việc bản thân còn giận dỗi cha, cô vội vàng uống mấy ngụm.
“Đường đi có chút xa, đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ này trước đã.” Yến Hành nói.
Anh là người tích chữ như vàng, vẻ mặt luôn tỏ ra cao lãnh, nhưng lúc này ánh mắt của anh không che giấu sự cưng chiều.
Nhưng mà Yến Phỉ Vãn không nhìn thấy được.
Cô ừ một tiếng, sau đó nhanh chóng mở ba lô ra, lấy cưa ra, cưa ngã mấy cây gần đó để lấy làm giá dựng, treo vải bố không thấm nước lên, sau khi cố định rồi, lại trải lót chống ẩm ra.
Bên này, Yến Hành cũng dựng chỗ ở tạm thời xong rồi.
Anh tiếp tục nhóm lửa, khi tìm được nguồn nước, anh đã bắt được chim tùng kê, cũng hái nấm dại, có thể nấu ăn.