Lam Từ hai mắt mở to ra, lưng eo cũng cong lên rồi vô lực mà ngã xuống, môi vẫn bị người chiếm lấy, hôn mυ"ŧ nhẹ nhàng, trấn an cảm xúc phập phồng của cậu.
Nơi u cốc mềm mại bị cự long thô to khoá chặt, bụng nhỏ bị bắn căng phồng cùng với chất d.ịch do cậu bắn ra, hình ảnh d.âm mĩ lại nhượng người huyết d.ịch sôi trào.
Diêm Hàn ôm lấy mặt cậu, đôi môi liếʍ đi những giọt nước mắt ướt át, hôn lên mắt mi, yêu thương không thôi.
Lần này Lam Từ cũng không có quá đau đớn như lần trước nhưng cũng rất chướng, cậu cảm thấy bụng mình sắp hỏng đến nơi rồi.
" Trướng..."
Cậu khó khăn há miệng mà hộc ra được một chữ.
Ngay lập tức một bàn tay lớn đặt lên bụng nhỏ của cậu xoa xoa.
Cảm nhận vật to lớn của mình nằm bên dưới, Diêm Hàn cười thoả mãn.
Lúc này bên ngoài ô cửa đã có chút ánh sáng loé lên, thật nhẹ.
Trong nhà cũng có tiếng động, cha Lam bình thường đều dậy sớm hơn hai người chuẩn bị đồ ăn sáng.
Diêm Hàn ôm bảo bối nhi nằm hơn nữa tiếng, đến lúc anh rút đi đầu kết thì bên trong chỉ chảy theo một ít chất d.ịch, so với số lượng anh bắn thì quả thật là không thấm vào đâu.
Vậy nên anh cũng không cần phải tốn sức mà lau rửa nơi mê người kia, chỉ dùng khăn giấy xoa nhẹ qua, cùng với bụng dưới bị cậu bắn bẩn, xoay người nhảy xuống giường.
Lam Từ đã ngủ lại từ lúc nào, anh rút ra cậu cũng không tỉnh.
Diêm Hàn nhìn cậu, có lẽ đợi đến kỳ phát tình tiếp theo, anh lại bắn vào nữa chắc cậu sẽ mang thai thật.
Sờ nhẹ vào má hơi ửng hồng của cậu, anh cười.
Vừa mở cửa đi ra đã nhìn thấy cha Lam, ông nghe tiếng mở cửa nhưng lại chỉ thấy mình anh thì nhướng mày, thế mà cũng không hỏi gì.
Thật ra có nhiều chuyện cần gì phải hỏi, chỉ cần nghe mùi tin tức tố trên người anh cũng đủ để biết rồi.
Tuy đến giờ ông vẫn không hiểu lắm cái năng lực kia của Diêm Hàn nhưng con ông đúng là tiếp nhận được tin tức tố cường thế đến cả ông cũng phải sợ kia của cậu ta, còn suốt ngày treo trên người người ta nữa cơ.
" Đến ăn sáng đi, hôm nay ta phải ra ngoài mua vài thứ cho năm mới, hai đứa không cần mở tiệm đâu, muốn mua sắm gì đó thì cứ đi đi."
Lam Mặc vừa nói vừa bưng cháo thịt trong bếp ra, trên bàn đã có màn thầu cùng sữa đậu nành.
Hai hôm nữa là giao thừa rồi, cũng nên chuẩn bị cho năm mới, nhà họ không có người thân ở đế đô nên không cần đi thăm ai, chỉ lo phần mình là được.
" Cháu biết rồi."
Diêm Hàn đáp, kéo ghế ngồi xuống bàn cùng ông ăn sáng.
" Cậu không về nhà luôn sao?"
Lam Mặc bâng quơ hỏi, ông chỉ nghe Lam Từ nói anh không còn cha mẹ, nhưng nếu trưởng thành đến giờ thì cũng phải có nơi ở trước đó chứ, cũng như có người thân họ hàng gì đó.
" Cháu sẽ mang Lam Từ về một chuyến vào ngày mừng một, sẽ đi trong ngày."
Về còn nhận lộc đầu năm chứ.
Lam Mặc hơi khựng một chút rồi cũng nhớ ra, Lam Từ từng nói Diêm Hàn đã dẫn nó về một lần, chắc cũng không sao đâu ha...
" Vậy ta cũng phải nấu cơm chứ!"
Lam Mặc gật gù.
" Buổi tối cháu mang hai người ra ngoài ăn, sau khi cháu cùng Lam Từ trở về, mời cả chú Lâm."
Diêm Hàn bỗng nhiên nói.
" Vậy cũng được, ta đi đây."
Lam Mặc gật đầu, mang chén của mình vào bếp rồi mặc thêm áo đi ra ngoài.
Cha Lam đi được nữa tiếng thì Lam Từ mới từ trong phòng đi ra.
Cậu nghe trong bếp có tiếng nước chảy, cứ tưởng là cha mình, đến khi nhìn thấy bóng lưng cao ngất của người kia thì ngẩn ra.
Bình thường Diêm Hàn rất ít khi vào bếp, cha Lam nấu thì cậu rửa chén, còn Diêm Hàn ở ngoài kia tính tiền cho khách hay là xếp hàng lên kệ, dọn dẹp cửa tiệm, dù vậy, mỗi lần cậu thấy anh đứng trong bếp là trái tim lại hẫng một nhịp, anh lúc này giống như người đàn ông của gia đình vậy, quyến rủ chết người luôn.
Diêm Hàn nghe tiếng động quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đói khát của Lam Từ, mém thì hoá sói.
" Cha tôi đâu?"
Lam Từ bị anh làm cho nhảy dựng, cố tỏ ra bình tỉnh mà đi đến gần, thấy anh đang rửa chén.
" Cha em ra ngoài rồi, bữa sáng của em ở trong nồi giữ nhiệt, em ăn đi."
Diêm Hàn cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, lúc này mới nói.
Lam Từ trừng anh, biệt nữu mà đi lấy đồ ăn.
Cậu cũng không ra bàn mà đứng trong bếp vừa xem anh rửa chén vừa ăn cháo.
Ai nhìn vô không biết là cậu ăn cháo hay ăn Diêm Hàn nữa.
" Sáng nay hình như tôi chưa cho em ăn no?"
Diêm Hàn nguy hiểm nói.
" Khụ khụ..."
Lam Từ sặc, ho đến đáng thương.
Diêm Hàn bình thản mà lau tay, đi lấy nước cho cậu.
Lam Từ tính đưa tay ra nhận thì thấy anh một hơi nốc cạn, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu, nắm gáy cậu hôn xuống.
Lam Từ bị ép nhận nước bằng cách này, mém còn sặc giữ hơn, khoé mắt cũng mềm xuống, đợi uống xong được hớp nước trong miệng anh thì người cậu cũng nhũn ra, hai tay nắm lấy ngực áo anh mà chống đỡ thân mình.
Bàn tay to của Diêm Hàn ôm lại eo thon của cậu, ở trên môi cậu gặm cắn, một tay còn chửi vào quần cậu, mò xuống cái mông tròn nhào nặn, ngón tay còn sượt qua miệng nhỏ đã mềm sẳn vì bị anh làm lúc sáng sớm, bây giờ lại tiếp tục mấp máy khi anh chạm vào.
" Ưm... Diêm..."
Lam Từ cố gắng đẩy anh ra nhưng người này vẫn cường thế mà hôn cậu, ngón tay còn đâm vào miệng nhỏ bên dưới, một lần là ba ngón, dù cậu đã ăn quen thứ lớn hơn rồi nhưng vẫn thấy chướng, chỗ kia vừa thấy anh là nhiệt tình chảy nước, cậu xấu hổ muốn chết.
Nhưng mà... Chỗ này là nhà bếp a!!!
" Anh đừng ở đây... A đừng cởi, lỡ cha về... A!!"
Lam Từ bị anh đặt trên kệ bếp mà đâm vào, nói gì đó cũng đã muộn.
Diêm Hàn nhìn bảo bối nhi đáng yêu như vậy thì càng ra sức hơn, muốn cho cậu bắn đầy chỗ này, cho cậu mỗi lần vào đây đều phải đỏ mặt tía tai.
" Ô ô... Muốn... Bắn... A..."
Lam Từ vừa muốn cao trào lại vừa không muốn làm dơ nơi này, cậu đưa tay cầm lấy vật nhỏ của mình nhưng lại bị anh kéo ra.
" Bắn đi, để lại dấu vết của em ở nơi này."
Diêm Hàn giữ chặt hai tay cậu, ác ý nói.
Y như rằng vừa nói xong vách thịt lại xoắn chặt dữ dội hơn.
" A!!!"
Lam Từ dù muốn giữ cũng không giữ nổi, cuối cùng cũng bắn ra, bởi vì cậu nén quá lâu nên bắn cũng nhiều cũng mạnh, thành công làm bẩn cái bếp của cha Lam...
" A... Anh... Xấu lắm ô... Ha... Ha..."
Lam Từ bị anh ôm lên thì đập tay bộp bộp vào lưng anh, bên dưới càng thêm dùng sức mà hút lấy vật to lớn tà ác kia.
" Tôi còn xấu hơn cho em xem, em thấy cái ghế sofa này thế nào, Lam Từ..."
Diêm Hàn vừa đỉnh lộng vừa ôm cậu đi ra ngoài phòng khách.