Cuối cùng Diêm Hàn vẫn là ở lại Lam gia nghỉ đông cũng như ăn tết.
Nhưng cũng vì vậy mà tiệm tiện lợi đông khách hơn.
Lam Từ bĩu môi nhìn Diêm Hàn vẻ mặt không cảm xúc đứng sau quầy tính tiền cho khách, rõ ràng chẳng nói chẳng rằng mà đám người đang xếp hàng mua đồ cứ như bị trúng tà, nhìn anh đến mức xuân tâm nhộn nhạo luôn.
" Lam Từ! Lại đây xếp hàng lên giúp cha!"
Lam Mặc thấy cậu núp sau một kệ hàng, cả người toát ra mùi chua lè thì buồn cười, gọi một tiếng.
" Con tới đây..."
Lam Từ lưu luyến không rời mà quay đầu đi.
Bởi vì cậu quay đầu nên không có thấy khoé môi người kia nhếch lên, cứ thế giết chết bao nhiêu trái tim của người xung quanh.
Ghen cũng đáng yêu như vậy.
" Anh đẹp trai, đã có người yêu chưa?"
Vị khách tiếp theo bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Lam Từ đang ngồi xếp hàng cùng cha mình lập tức dỏng tai lên nghe.
" Tôi có bạn đời rồi, của quý khách."
Diêm Hàn nhẹ giọng nói, đưa tiền thối cùng túi đồ ra cho vị khách kia.
" À, nhìn anh cũng không lớn, vậy mà có bạn đời rồi, thật tiếc."
Vị khách tiếc nuối nói, xách túi đồ rời đi.
Tiếc con khỉ, hừ hừ.
Lam Mặc nghe con trai mình nhỏ giọng lầm bầm thì nhịn cười, tự nhiên ông cũng có chút thích đứa con rễ kia thêm, ít nhất ông chưa thấy con trai mình dễ thương như bây giờ.
Nhưng dù biết anh nhân viên đẹp trai đã có bạn đời nhưng cũng không ngại khách khứa chỉ muốn ngắm trai đẹp, cứ tấp nập mà ra vào tiệm tiện lợi.
Đến tối mà vẫn còn rất đông khách, mãi đến lúc họ treo bản tạm đóng cửa ăn cơm thì mới được yên tĩnh.
Lam Từ nằm dài trên bàn trà ở góc tiệm, mệt phờ râu.
" Hay là em tính tiền, tôi xếp hàng cho."
Diêm Hàn sờ đầu chó của cậu, cưng chiều nói.
" Anh đứng đó khách mới tính tiền..."
Lam Từ bĩu môi nói.
" Hôm nay chú nấu món gì mà chua đến tận ngoài này dữ vậy?"
Diêm Hàn cúi đầu ngửi ngửi trên người cậu, trêu ghẹo hỏi.
Lam Từ biệt bữu mà đẩy đầu anh ra, đi vào sau nhà.
Cha Lam đang nấu cơm bên trong, hình như cũng có món sườn xào chua ngọt Lam Từ thích nhất, mùi thơm bay đầy nhà, khiến bụng cậu réo lên.
" ŧıểυ Từ, hai đứa đi tắm rồi ăn cơm!"
Cha Lam gọi với ra từ nhà bếp.
" Cha nấu gì a, thơm quá!"
Lam Từ chạy lại sau lưng ông nhìn một cái.
" Có món con thích, còn có canh củ từ hầm giò heo, mau đi tắm, ŧıểυ Hàn đâu?"
Ông không nghe tiếng động khác nên hỏi.
" Chắc đang dọn dẹp bên ngoài, để con đi kêu!"
Lam Từ nhảy nhót chạy ra ngoài.
Lam Mặc lắc đầu cười.
Hai đứa đã về đây được ba ngày rồi, càng ở lâu ông càng hiểu rõ, người kia cưng con ông như cưng trứng, chiều chuộng đến không có lối thoát, dính vào là như sam, dứt không ra, người làm cha như ông nhìn cũng muốn ngọt sún răng, không biết bình thường hai đứa nó ở trường thì làm sao nữa.
Mà Lam Từ giống như một đứa nhỏ chưa lớn, đối với ông cũng không làm nũng bằng với người kia, nhiều lúc ông cảm thấy, tất cả đáng yêu của con ông đều đáp ở trên người cậu ta, ông cũng thấy ghen tỵ thay.
Thì ra con ông cũng không phải ngoan ngoãn giống như nó thể hiện trước giờ, cũng sẽ bạo động, làm mình làm mẩy, làm nũng bán manh, khóc nháo các kiểu, nghĩ lại mà bi ai...
Nếu không phải người kia, có khi ông cũng chẳng được nhìn thấy một Lam Từ như vậy... Ông có nên cảm ơn người kia?
Diêm con rễ Hàn không biết cha vợ đang muốn cảm ơn mình, anh còn đang xếp lại hàng hoá thì bị cậu nhảy lên lưng, hai chân hai tay quắc lấy anh, dính cứng ngắt trên đó không chịu xuống.
" Đi tắm!"
Lam koala Từ đu trên lưng anh nói.
" Em tắm trước đi."
Diêm Hàn thản nhiên mà mang theo cậu đi tới đi lui.
" Cha sắp nấu cơm xong rồi."
Lam Từ vẫn không chịu xuống.
" Em muốn tắm cùng tôi?"
Diêm Hàn ra đòn sát thủ.
Mấy nay về đây tuy hai người cũng ngủ chung nhưng không có mần ăn gì, này là muốn anh ăn thịt sau những ngày ăn chay hay sao?
Vụt.
Lam Từ từ trên lưng anh nhảy xuống, chạy vào trong nhà.
Diêm Hàn bật cười, còn có chút tiếc nuối nữa.
...
Sáng hôm sau, Lam Từ mơ màng tỉnh lại, nhìn không gian vẫn tối đen, lật mở rèn cửa, bên ngoài cũng còn tối.
Lam Từ xoay lại, ôm lấy người kia muốn ngủ tiếp, nhưng chân vừa gác lên đã chạm vào một thứ hơi cứng, bị cậu chạm thì cứng thêm.
"..."
Lam Từ đứng hình mất cả lúc lâu, sau đó thật nhẹ nhàng mà rút chân về, bình tĩnh mà xoay người, giả như chưa có chuyện gì, tiếp tục ngủ.
Bỗng nhiên người bên cạnh cũng lật theo, một cánh tay đặt lên bụng cậu, ôm lấy eo hông tinh tế, kéo về phía sau, dán vào lòng ngực rộng lớn, sau gáy còn bị hơi thở nóng rực phả vào, bất giác khiến toàn thân cậu run rẩy.
Quan trọng nhất là... Cái kia đầy đủ lực uy hiếp mà chọt vào mông cậu, cách hai lớp quần cũng cảm thấy nóng đến bỏng, còn cứng rắn như đá... Hu hu...
Ngủ, ngủ là sẽ không sao... Không sao cái mốc!!
Cái chân dài của ai kia đã luồn vào giữa hai chân cậu, cái tay còn mò vào quần cậu, nắm lấy mệnh căn thon dài mà tuốt lộng nhẹ nhàng.
" Ư..."
Lam Từ đưa tay bụm miệng, phần tuyến thể sau gáy cũng bị một hàm răng day day, còn liếʍ lấy, khiến cả người cậu tê dại đi, nơi tư mật kia còn không có tiết tháo mà chảy ra chút...
" Ha.."
Phía sau vang lên tiếng cười trầm thấp lại từ tính khiến cậu mềm người.
" Ô..."
Lam Từ khoé mắt ướt át há miệng cắn vào gối nằm, đưa tay chụp lấy cái tay đang càn quấy cậu nhỏ của mình, muốn nó chậm lại, người kia vậy mà thừa cơ chụp lấy tay cậu, cùng tay mình tuột lộng lên.
" Em cắn chặt vào, cha sẽ không nghe thấy em rêи ɾỉ ngọt ngào như vậy."
Diêm Hàn giữ lấy eo cậu mà thúc hông, vừa trầm thấp mà thủ thỉ bên tai cậu, há miệng ngậm lại vành tai ửng hồng trước mặt, day cắn.
" Ứm... Ưm..."
Lam Từ cắn gối cong cả người, mông lại dán đến suýt sao, giống như đón nhận vật to lớn kia vào càng sâu hơn.
Diêm Hàn nâng một chân của cậu ép lên thật cao, tốc độ ra vào còn hơn cả bão tố, cả cái giường như run lên theo từng cái thúc hông của anh.
" Ô ô... Ư ư..."
Lam Từ bị đỉnh đến không xong, gối cũng không ngậm được, cứ thế thả ra những âm thanh kiềm nén ngọt ngào như mật.
Diêm Hàn lật người cậu lại, vật to lớn cũng xoay một vòng trong u cốc, ma sát điểm mẫn cảm đến tê dại.
"Ưm..."
Tiếng rêи ɾỉ bị môi lưỡi của người kia chặn lại, không thốt ra được nhưng cảm xúc lại càng thêm rõ ràng ở nơi bị mài đến nóng bỏng kia.
Nước mắt sinh lý cũng không giữ được mà tuôn rơi.
Diêm Hàn cúi người ngậm môi cậu, thẳng eo mà không ngừng đỉnh lộng, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sâu, đã xoắn đến tử cốc mê người kia, lại vẫn tiếp tục đi vào.
" Ô..."
Môi bị chiếm lấy chỉ có thể bật ra một tiếng khó nhịn, ngón chân cuộn tròn, nước mắt chảy ra càng nhiều, eo hông cũng muốn lắc lư theo.