Lam Từ đứng giữa công viên giải trí, cảm thấy đôi mắt mình không đủ dùng, có chút không biết nên chơi cái gì trước, bao nhiêu tìm hiểu tối qua đều đi đâu mất tiêu.
" Chơi từ đầu là được."
Diêm Hàn kéo cậu đi sau khi đã nhận rõ đứa nhỏ ngốc nghếch này.
" Từ đầu là chỗ nào?"
Lam Từ bị anh kéo đi ngây ngốc hỏi lại.
Diêm Hàn không trả lời mà chỉ mang cậu đi, xuyên qua đám đông ngày một nhiều lên, đến được địa điểm mà anh nói là từ đầu của công viên này.
Lam Từ nhìn cái vòng xoay ngựa gỗ đang xếp đầy con nít từ tám tuổi trở xuống, trên trán rớt xuống ba vạch đen.
Dù cái này cũng không có hạn chế độ tuổi, nhiều bậc phụ huynh không yên tâm về con mình cũng có thể cùng theo, nhưng mà... Cũng không bao gồm hai người lớn là họ đâu!
Diêm Hàn nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của đứa trẻ thiếu tuổi thơ Lam Từ mà đáy mắt mềm mại, kéo tay cậu đi xếp hàng.
" Khoan khoan, thật sự chơi cái này sao?"
Lam Từ nắm ngược lại tay anh, nhỏ giọng hỏi.
" Em ngại."
Là một câu trần thuật bình thường nhất từ miệng Diêm Hàn phát ra, ánh mắt đơn giản lại nhìn thấu được đáy lòng của người kia.
" Ai... Ai nói chứ, đi thôi!"
Lam Từ bị ánh mắt hiểu rõ của anh chọc cho máu háo thắng nổi lên, chủ động nắm tay anh kéo đi, đi đến phía sau đứa nhỏ đang được cha mẹ nó dẫn tới.
Diêm Hàn nhìn một con Lam Từ lỗ tai có chút đỏ nhưng vẫn kiên quyết đứng đó xếp hàng, cảm thấy trêu chọc cậu rất tốt.
Nhưng anh cũng là cùng cậu xếp hàng, bởi vì sâu trong ánh mắt của người kia không hề có thật sự không thích... Không, phải nói là rất thích, thật chất là muốn đi hết nhưng lại ngại ngùng.
Một vòng xoay ngựa gỗ chỉ mười lăm phút thôi, không hề lâu nhưng quá trình xếp hàng lên ngựa gỗ lại lâu, còn phải đợi chuyến sau nếu đã đầy lượt, may mắn là họ xếp sớm, còn là nhóm đầu tiên, bởi vì công viên chỉ mới mở ra thôi, chỗ này chỉ có đám con nít, người lớn đều vào bên trong.
Đợi ngồi lên con ngựa gỗ rồi Lam Từ mới vứt bỏ ngại ngùng, cười toét miệng, ánh mắt sáng như sao trên trời.
Ngựa gỗ chỉ đơn giản là nhún nhảy theo điệu nhạc đã được cài sẳn mà thôi nhưng cũng làm cho người này phấn khích như vậy, nếu mà chỉ vì ngại mà không được đi thì lúc về sẽ hối tiếc cỡ nào.
Tách.
Lam Từ bị tiếng động bên cạnh làm cho giật mình, nụ cười còn vươn ở trên môi lại bị người kia chụp thêm cái nữa.
" Anh làm gì thế?"
Lam Từ xấu hổ hỏi, vươn tay muốn điện thoại trên tay người kia.
" Chụp lại làm kỷ niệm."
Diêm Hàn rất tự nhiên mà đáp, cánh tay linh hoạt né tránh cái tay đang với đến của Lam Từ.
" Bé ngoan đi ngựa gỗ phải ngồi đàng hoàng, nếu không sẽ bị đuổi xuống."
Diêm Hàn thấy cậu còn muốn với thì giữ cậu lại bằng tay không cầm điện thoại, lời nói ra lại thành công làm đứa nhỏ nghiêm chỉnh lại, mặt còn đỏ rần rần vì chữ bé ngoan từ miệng anh.
" Ngoan lắm!"
Anh nghẹn cười đưa tay muốn sờ đầu cậu.
Bé ngoan Lam Từ ngạo kiều nghiêng đầu né tay hắn.
Diêm Hàn cũng không giận, chỉ thuận tay nắm lấy tay cậu, mười ngón đan xen, cùng cậu đi hết vòng xoay ngựa gỗ.
Người kia dù có chút dùng dằng muốn giãy ra nhưng cũng chỉ là làm bộ, khoé môi còn nhếch lên.
Ai biểu tôi cứ thích một bé ngoan thích ngạo kiều như em làm chi, đành phải tận tình mà hưởng thụ thôi.
Vòng xoay cuối cùng cũng kết thúc, có nhiều đứa bé còn muốn chơi nữa nhưng cha mẹ nó đã khuyên đi, bé ngoan Lam Từ thì hí hửng kéo tay Diêm Hàn chạy đến chỗ tiếp theo.
Đi tàu vào đường hầm tối om hay ngồi trên tàu lượn siêu tốc hình xoắn ốc, đu văng dây hay là cả hành lang gương không có lối ra, Diêm Hàn đều nắm tay Lam Từ, không ngừng chạy khắp công viên Đế Lantic.
Đứng trước nhà ma, Lam Từ nhìn cổng vào với phong cách tối tăm rùng rợn, không biết có nên vào hay không.
Diêm Hàn nhìn cậu như vậy thì nhếch lên khoé miệng, cũng biết sợ.
" Đi thôi, chơi trò này xong chúng ta đi ăn trưa, sau đó lại quay lại chơi tiếp."
Anh vừa nói vừa kéo tay cậu đi vào.
Lời ở bên môi mấp máy vài lần cuối cùng cũng nói không ra, chỉ có thể cắn răng đi cùng người kia vào nhà ma.
Chỉ toàn là giả tưởng thôi mà, sợ gì chứ!
Lam Từ mang ý nghĩ này, vào đến nhà ma...
Một phút...
Hai phút...
Ba phút...
Diêm Hàn ở trong không gian tối đen mờ ảo dù không nhìn thấy rõ biểu tình của người bên cạnh nhưng cái tay đang bị người kia nắm cứng ngắt cũng đủ để anh biết cậu đang sợ.
Lúc quẹo qua một khúc cua, một bóng đen nhảy ra...
" A! Diêm Hàn!!"
Một tiếng hét lớn, người bên cạnh đã nhào vào lòng anh, hai tay ôm cổ anh, hai cái chân cũng thiếu điều muốn quấn lên, run run rẩy rẩy không ngừng.
Ôm nhuyễn ngọc trong lòng, ở trong bóng tối, khoé môi nhẹ nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp, đến cả kẻ giả ma vừa nhảy ra cũng bị nụ cười tà tứ này của anh hút mất hồn, đứng đờ ra đó.
Nhưng Diêm Hàn nào rãnh để ý nó, anh vuốt nhẹ lưng người kia, không tiếng động an ủi.
" Lam Từ."
Anh nhỏ gọi bên tai cậu.
Âm thanh trầm thấp nam tính chui vào tai Lam Từ giống như có hiệu quả đánh bay sợ hãi, cậu dần dần thả lỏng ra, nhưng tay vẫn ôm cổ người kia không buông.
Diêm Hàn bị sự ủy lại này của cậu lấy lòng, đưa tay ôm lấy mặt cậu kéo ra, chuẩn xác mà hôn lên, đầu lưỡi vói vào trong, mạnh bạo mà lại triền miên.
Tiếng mυ"ŧ mát nhỏ vụng lại rõ ràng vang lên trong nhà ma.
Kẻ giả ma vừa mới tỉnh hồn đã bị nụ hôn ướt át này cũng hai người doạ cho hai mắt trợn trừng lên, rét căm căm mà nhìn họ.
Mắc gì làm công việc giả ma này mà còn phải ăn cơm chó ngập mặt là sao!!???
Giờ bỏ việc được không!!??
Tiếng gào thét từ tận đáy lòng của hắn không chạm đến hai người đang quấn lấy nhau kia, chỉ có thể khổ sở mà ép ăn gần mười phút cơm chó.
Lam Từ bị anh hôn đến choáng váng đầu óc, người nhũn cả ra, sợ hãi gì đó vứt hẳn lên chín tầng mây.
" Đừng sợ, tôi mang em ra ngoài."
Âm thanh khàn khàn khiến người muốn mang thai vang lên, ở trên môi Lam Từ liếʍ nhẹ một cái, nắm tay cậu kéo đi.
Lam Từ ngốc ngốc mà bị anh kéo đi, mặt đỏ như quả cà chua lại bị bóng tối che mất, dáng vẻ mê người cũng không bị người nhìn thấy.
Đợi đến khi rời khỏi nhà ma, ánh sáng chiếu vào mặt thì Lam Từ mới hồi thần, sắc đỏ trên mặt đã nhạt đi nhưng ánh mắt thì có chút ướt át.
Đám người đứng gần đó nghe thấy tiếng động theo bản năng quay đầu nhìn lại, đối với ai người đẹp trai ngất ngây thì nhìn không chớp mắt, số đông bị đôi mắt mê người của Lam Từ làm cho tim trật một nhịp, có chút muốn đưa tay ôm ngực.
Diêm Hàn liếc mắt nhìn qua, không nói hai lời đưa đầu qua hôn nhanh lên môi người kia một cái, đánh dấu chủ quyền dưới bao nhiêu con mắt trợn to vì kinh ngạc, thoả mãn kéo tay bảo bối nhỏ đi mất.
Lam Từ cũng bị cái hôn giữa thanh thiên bạch nhật này làm cho giật mình, mặt lại đỏ lên, xấu hổ mà trừng mắt nhìn cái ót của người kia.
Lại nhớ đến nụ hôn bên trong nhà ma, tự nhiên người cũng mềm đi, vẻ hung dữ cũng trở nên quyến rủ.
" Em mà còn như vậy thì tôi sẽ mang em vào chỗ tối... Ăn thịt!"