Lam Từ bị người kéo vào phòng cứng ngắt như một con robot, đến khi ngồi lên giường người kia mới giật mình, tầm mắt... Mẹ nó!!
Diêm Hàn nhìn người đến cổ cũng đỏ rực lấy tay che mặt thì muốn cười.
" Không phải em chưa thấy bao giờ, sao còn ngại đến chín rồi?"
Diêm Hàn đưa tay kéo tay người trước mặt ra, cúi đầu, cụng vào trán cậu một cái.
" Ui!"
Lam Từ bị cụng muốn bật ngửa ra sau, nói không nên lời.
" Sao giờ này em đã xuống, công viên giải trí cũng phải tám giờ ba mươi mới mở cửa."
Diêm Hàn nhìn cậu, biết rõ mà còn hỏi.
" Vậy... Vậy sao, có khi tôi nhìn lộn giờ trên điện thoại, vậy tôi về ngủ tiếp!"
Lam Từ lắp bắp nói, mắt không nhìn anh, nói xong đã muốn đứng lên đi về.
" Dù sao cũng xuống rồi, em nằm đây ngủ thêm chút đi, nếu không hôm nay em sẽ không chịu nổi đâu."
Diêm Hàn đưa tay kéo cậu lại, đẩy cậu nằm xuống giường, bản thân cũng nằm xuống theo, tay ôm lấy eo cậu, tắt đèn.
Lam Từ không nói được lời nào đã úp mặt vào lòng ngực trần nam tính của hắn, chóp mũi vờn quanh đều là mùi Romantic kia, trong lòng có chút an tâm khó hiểu được.
Diêm Hàn cảm thấy người trong lòng chưa được bao lâu toàn thân đã thả lỏng, hơi thở đều đều thì sủng nịnh hôn trán cậu, bảo bối ngốc.
Lam Từ không ngờ bản thân chỉ nằm một chút thôi mà đã ngủ đến thơm ngọt, rất là nghi ngờ trong phòng Diêm Hàn có đốt hương an thần.
Trên giường lúc này chỉ có một mình cậu, nhưng trong nhà vệ sinh lại có tiếng nước chảy.
Lam Từ ngồi bật dậy, chỉnh chu lại tóc mình, bật điện thoại lên xem, vậy mà đã gần tám giờ rồi...
Diêm Hàn vừa đi ra đã thấy bảo bối ngốc đờ đẫn ngồi trên giường.
" Em đi rửa mặt lại đi, tôi mua đồ ăn sáng về rồi, ăn sáng xong đi bộ qua đó là vừa kịp."
Anh vuốt vuốt mái tóc có chút lộn xộn vì trải vuốt sơ sài của cậu, kéo người đứng lên.
Thiếu niên ngốc ngốc gật đầu, đi vào nhà vệ sinh.
Diêm Hàn cười nhẹ, mở tủ lấy quần áo, nhìn một hồi, lại nhớ đến bộ đồ Lam Từ đang mặc, tay đã chạm đến cái áo thun trắng ít khi mặc cùng quần kaki đen.
Hoàn toàn là một đôi với Lam Từ, chỉ khác có cái hình bên trên.
Diêm Hàn nhìn mình trong gương, vậy mà thấy cũng được lắm, lúc này mới đến bàn thấp, mở bữa sáng đơn giản gồm cháo và bánh bao ra.
Lam Từ đi ra đã nghe mùi thơm của cháo thịt, bụng réo ầm ĩ.
Nhìn đến người kia, Lam Từ đứng hình.
Nam nhân bình thường chỉ có mặc đồng phục là sáng màu thì toàn là quần áo tối màu, hôm nay lại mặc áo thun trắng... Nhìn có chút... Giống mình đi...
" Lại đây đi, nếu còn không ăn sẽ trễ."
Anh gọi hồn cậu về.
" À ừm..."
Lam Từ lúc lắc đầu, ngồi xuống bàn thấp.
" Sao không lau tóc?". truyện tiên hiệp hay
Diêm Hàn chồng cái khăn trên cổ anh lên đầu cậu, giúp cậu lau mặt, bất đắc dĩ nói.
Lam Từ ngốc ngốc đờ người ra để anh lau mặt, tính nói gì thì lại không nói nữa, sợ người này sẽ đè cậu ra chứng thực cho cậu biết chúng ta là một, đồ có thể dùng chung, vậy thì hỏng bét rồi.
Thật ra mấy lúc phát tình cậu cũng dùng chung đồ với anh thôi, bởi vì trên đó có mùi của anh, vậy mà mấy hôm về lại phòng thì thói quen dùng đồ của mình lại kéo về, bởi vậy mới quên không lau mặt.
" Bây giờ tha cho em, ăn sáng đi."
Diêm Hàn lau xong cho cậu thì tuyên cáo nói.
Lam Từ rất muốn hỏi "vậy bao giờ thì tính sổ" nhưng ngẫm lại thấy não mình bị úng nước mới đi hỏi như vậy, quyết định chuyên tâm ăn cháo, né tránh đề tài nhạy cảm này.
Hai người ăn sáng xong thì đã tám giờ hơn một chút, lúc này ra cửa lại vừa đẹp.
Công viên giải trí Đế Lantic chỉ cách học viện hai con đường, vậy nên Diêm Hàn mới quyết định đi bộ đến, thể lực của họ đủ sức đến đó trước tâm giờ ba mươi.
Diêm Hàn nắm tay cậu ra cửa.
Một người áo khoác jean, một người áo khoác kaki đen cùng màu với quần, nhưng bên trong lại giống đến lạ, ai nhìn vô cũng là đồ đôi liền.
Vậy nên trên đường liên tục có người quay đầu nhìn họ.
Lam Từ có chút ngại ngùng giật giật tay đang bị Diêm Hàn nắm.
" Nếu em không muốn đi chơi thì chúng ta về phòng chơi."
Người kia nắm tay cậu vẫn vững vàng như vậy, lời nói ra lại khiến cho Lam Từ quăng mất ngại ngùng lên trời.
" Sắp trễ rồi chúng ta đi mau."
Lam Từ biết không thể làm gì hơn, nắm lại tay anh kéo chạy.
Diêm Hàn nhìn cái ót của người kia, khoé miệng nhếch lên, cũng để cho cậu kéo đi.
Bởi vì Lam Từ kéo mà hai người đến nơi sớm tận mười phút.
Nhìn cổng công viên dù còn sớm nhưng đông nghìn nghịt, tự nhiên Lam Từ cảm thấy hứng khởi vô cùng.
" Em đứng xếp hàng đi, tôi đi mua vé vào cổng."
Diêm Hàn đẩy cậu vào hàng người đang xếp hàng chờ vào công viên, bản thân đi xếp hàng mua vé.
Công viên giải trí vào thứ bảy tất nhiên là đông rồi, nhưng đa phần là trẻ nhỏ được cha mẹ dẫn đến, người lớn đến sớm như họ thì không nhiều.
Quan trọng nhất là, người ta đều là cặp đôi hoàn chỉnh, không AO thì cũng BB, hay AB, OB, OO gì đó, chỉ có họ là AA...
Bởi vì lúc này Lam Từ đứng một mình nên không nhiều người để ý, chỉ thấy cậu đẹp trai nên nhìn nhiều chút thôi, đến khi Diêm Hàn đi lại đây, nắm lấy tay Lam Từ tự nhiên như không mà tiếp tục xếp hàng thì ai cũng trố mắt ra.
" Mẹ ơi, hai anh kia thật đẹp trai!"
Có đứa bé trai ngọt ngào nói với mẹ mình, tay vừa chỉ hai người họ.
Người mẹ B quay lại nhìn tay con trai mình, nhíu mày, dẫn con trai đi xếp hàng mua vé, vừa nói.
" Con là A, sau này chọn một O mà làm quen được rồi đừng học người ta đi trái đường."
Lời của bà mẹ khiến đứa nhỏ nghẹo đầu ra suy nghĩ, nhưng nó chỉ mới năm tuổi, nào biết gì mà nói.
Lam Từ trợn cả mắt lên nhìn bà ta.
" A A thì làm sao, còn dậy đứa nhỏ như vậy nữa!"
Cậu nổi máu lên, nói đủ to cho bà ta nghe, hoàn toàn không thèm quan tâm bao nhiêu người nhìn mình, nào có chút ngại ngừng như lúc nãy chứ.
Diêm Hàn cũng bị cậu làm cho giật minh, sau đó sủng nịnh mà sờ sờ cái lọn tóc hơi vểnh trước trán cậu, nắm eo cậu nghiêm chỉnh xếp hàng.
" Mặc kệ họ, có nhiều người cả can đảm yêu đương cũng không có, cần gì phải chấp nhặt lại làm em mất vui."
Diêm Hàn vừa nói xong thì bên cổng vào công viên đã mở, mọi người nhao nhao đẩy lên, rất nhanh đã không còn người quan tâm chút chuyện nhỏ như bữa ăn sáng này nữa.
Nhưng lời của anh lại đánh trúng tim của rất nhiều người.
Đúng vậy, không phải ai cũng có can đảm yêu đương cùng giới, rất nhiều cặp đôi đã phải từ bỏ vì trở ngại pheromone kia, bọn họ làm được, tại sao phải bận tâm lời nói kia.
Lam Từ cũng chỉ buồn bực một chút, vào đến công viên là quên mất sạch, nhưng Diêm Hàn lại nhớ, bảo bối nhỏ của anh đã không nhận thì thôi, nhận rồi thì sẽ không ngần ngại mà tiến tới, đôi khi có chút ngại ngùng lại tăng thêm tình thú cho mối quan hệ không hợp chuẩn mực bình thường này.
Anh cũng thích xem cậu ngại ngùng nên mới hay làm nhiều trò như vậy, nhưng lại là lần đầu thấy cậu đứng ra thừa nhận quan hệ của bọn họ ở nơi đông người.
Lam Từ, em như vậy tôi sẽ yêu em đến chết mất thôi, bảo bối nhỏ.