" Bạn học Diêm, tối nay là sinh nhật tôi, cậu có thể đến không, tôi cũng đã mời cả lớp, lần trước là tôi không đúng, mong anh đừng giận."
Cổ Na khép nép cúi đầu nói.
" Tôi không rảnh."
Diêm Hàn một chút cũng không muốn nói nhiều, lời vừa nghe đã từ chối thẳng thừng.
Cổ Na giống như bị đả kích, mắt đỏ lên, vừa đáng thương lại vừa điềm đạm đáng yêu khiến người muốn yêu thương che chở.
" Bạn học Diêm này, chúng ta dù sao cũng học cùng lớp, cậu xem như một buổi hợp lớp mà đi đi, lần trước hình như cậu cũng đi với lớp 11A1 kia mà, không thì cận dẫn theo người yêu của cậu, chúng tôi cũng không đi riêng, Cổ Na cũng là muốn cả lớp đoàn kết hơn thôi."
Có nam Alpha nhìn không được mà mở miệng, lời nói nói đến đúng tình hợp lý, còn đả động đến Lam Từ.
Diêm Hàn không nói gì, không biết có nghe lọt không.
" Thiệp em để đây, anh nhớ đi nhé."
Cổ Na đặt cái thiệp lên bàn Diêm Hàn, giống như sợ anh sẽ quăng lại mà bỏ chạy về chỗ của mình.
Reng.
Chuông vào lớp cũng vang lên.
...
Reng.
Diêm Hàn đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài. Truyện mới cập nhật
Cổ Na nhìn theo bóng lưng anh, không biết nghĩ cái, tấm thiệp cô đưa vẫn nằm ở đó, chưa hề được động qua.
" Cổ Na đừng lo, Diêm Hàn chắc chắn sẽ đi thôi."
Có bạn học an ủi cô.
Cổ Na gật đầu nói cảm ơn rồi có chút đáng thương mà mở ra hộp cơm của mình, bắt đầu ăn cơm.
Có nữ sinh xúm lại cùng cô ăn, không khí hài hoà vui vẻ.
Nhưng một chút cũng không liên quan Diêm Hàn.
Anh quen đường mà đi lên lầu.
" Diêm Hàn, đúng giờ nhỉ?"
Ngô Thiên từ trên lầu đi xuống đụng trúng anh thì lên tiếng chào hỏi.
Diêm Hàn gật đầu rồi tiếp tục băng băng đi mất.
Ngô Thiên bĩu môi, lạnh lùng muốn chết, vậy mà đối với tên kia lại hết chăm rồi bẫm, thiệt ghen tỵ mà.
Rầm.
" Oái..."
Ngô Thiên ôm đầu kêu lên, bị đụng đến loạng choạng.
" Xin lỗi, tôi đang vội, xin lỗi cậu."
Diêm Phong vội vã xin lỗi rồi đuổi theo bóng lưng đang khuất dần của Diêm Hàn.
Ngô Thiên còn chưa kịp thấy người thì người đã bay đi mất, cậu thấp giọng mắng một câu rồi ủ rủ đi mất.
Diêm Phong đuổi theo Diêm Hàn lên tới lầu ba mới bắt kịp được anh.
" Diêm Hàn, đợi chút."
Hắn thở hổn hển mà kêu lên.
Lam Từ đang ngồi trong lớp thì nghe hai chữ Diêm Hàn, theo bản năng nhìn về hướng đó, nhìn thấy Diêm Hàn đang đứng cùng một người nam nhân khác, không mặc đồng phục, có lẽ là sinh viên của học viện, Diêm Hàn hình như có từng nhắc đến người này, gọi là Diêm Phong đi.
Không biết có chuyện gì nhỉ.
Diêm Phong thở ra một hơi đưa cho Diêm Hàn một cái thiệp.
Cái thiệp này giống hệt cái thiệp mà Cổ Na đã đưa cho anh, vẫn còn nằm ở trên bàn chưa hề động tới, anh không muốn động vô vì nó ám mùi Omega của cô ta, sợ bảo bối của anh nghe thấy lại làm mình làm mẩy.
Anh không nghĩ cái thiệp này với cái kia là một cái, vậy...
" Cổ gia ŧıểυ thư tổ chức tiệc sinh nhật vào tối nay, cha tôi kêu cậu đi, xem như xã giao, dù sao cậu cũng phải ra mặt đi thôi."
Diêm Phòng đưa nó cho anh.
" Tôi biết rồi, vậy tối anh chạy lại đây đi."
Diêm Hàn không cầm cái thiệp, bỏ lại một câu rồi bước vào lớp học của Lam Từ.
Dù anh không nhận cái thiệp nhưng Diêm Phong cũng thở ra, Diêm Hàn chịu đi là được rồi.
" Đó là Diêm Phong mà anh nói đi."
Lam Từ vừa mở hộp cơm vừa nói.
" Ừm."
Diêm Hàn ngồi xuống ghế của Ngô Thiên, giúp cậu bày cơm ra bàn, lại bẻ đôi đũa đưa cho cậu, mở nắp bình nước mơ đổ ra cái ly giấy, đặt nó bên cạnh cậu.
" Nếu anh bận thì cũng không cần mỗi ngày đều lên đây."
Lam Từ uống một hớp nước trước khi ăn.
" Nếu bận tôi sẽ nói cùng em, tối nay tôi phải đi nơi này, em đi cùng tôi không?"
Diêm Hàn ngẫm nghĩ rồi nói.
" Nơi nào, có thích hợp không?"
Lam Từ thản nhiên hỏi, gắp một miếng trứng bỏ vào miệng.
" Một bữa tiệc sinh nhật của bạn học đi, chỉ là có lẽ tràng cảnh có chút lớn, nhưng sẽ có đồ ăn ngon."
Diêm Hàn nói giống như anh kêu cậu đi cũng chỉ vì mang cậu đi ăn.
" Này là đi ăn trực rồi còn gì nữa."
Lam Từ trợn trắng mắt, làm như cậu ham ăn lắm vậy đó.
" Vậy em có đi không?"
Diêm Hàn buồn cười hỏi lại.
" Đi chứ, ăn trực mà."
Lam Từ cười hì hì, nhét vào miệng anh một miếng cà rốt.
Diêm Hàn trầm mặc một chút rồi nhai nhai vài cái có lệ rồi nuốt xuống, nhìn người kia cười trộm mà bất đắc dĩ.
Rõ ràng biết anh không ăn cà rốt mà lần nào cũng nhét vào miệng anh.
Hai người không ai nói lại chuyện ăn trực kia nữa, ngọt ngọt ngấy ngấy mà ăn cơm.
Đối với Lam Từ, Diêm Hàn đã kêu cậu đi nghĩa là cậu có thể đi, cậu cũng không nghĩ gì nhiều cả.
Cho đến khi...
" Này... Có cần phải vậy không?"
Nhìn bộ đồ trắng đen lịch thiệp trên tay anh, tự nhiên có chút muốn thoái lui.
Cậu đã bao giờ mặc đồ kiểu này bao giờ đâu.
Mà ăn mặc như vậy, nơi tối nay họ đi chắc chắn không bình thường rồi.
" Em sợ?"
Diêm Hàn khích tướng.
" Sợ cái mốc!"
Lam Từ giật lấy bộ đồ trong tay anh, đi vào nhà tắm.
Diêm Hàn bật cười, cũng thay bộ đồ đang nằm trên giường.
Một hồi sau.
" Diêm..."
Lam Từ có chút nói không nên lời nhìn nam nhân đứng trong phòng, một thân áo vest đuôi sam màu đen thuần túy, nút tay áo đá quý màu đen cùng cài áo cũng đen nốt, tóc được chải vuốt gọn gàng, để lộ cái trán anh tuấn cùng cái cằm đầy đặn tuyệt đẹp, chỗ nào cũng toát lên mùi vị nam nhân cấm dục... Khụ khụ...
Cấm dục cái mốc ấy.
Nhìn một hồi Lam Từ lại nhìn bộ đồ trên người mình, mẹ nó, đồ đôi đó trời.
Lam Từ lúc này mặc trên người một bộ vest cũng giống Diêm Hàn nhưng quần thì trắng, áo thì đen, nút tay áo đá quý màu trắng, cùng tone với quần, tóc còn chưa có chải lại nhưng đã hút hồn Diêm đại thiếu gia.
Eo nhỏ, chân thon dài được quần âu ôm trọn, bờ mông cong lộ rõ, càng nhìn Diêm Hàn càng muốn cởi nó ra, thưởng thức cho đủ vẻ đẹp bên trong của nó.
Lam Từ bị anh nhìn đến sởi tóc gáy.
"Làm sao vậy... Có phải rất khó nhìn không, tôi cũng chưa mặc bao giờ cả."
Lam Từ lúng túng nói, tay kéo kéo quần áo trên người.
" Không đâu, rất đẹp."
Diêm Hàn bước tới giữ lại tay cậu, giúp cậu chỉnh lại cổ áo, cầm cái nơ trên bàn đeo lên cho cậu.
" Em như này tôi thật muốn..."
Anh ghé sát lại gần vành tai cậu nói nhỏ.
Âm thanh trầm thấp lại từ tính làm lùng bùng lỗ tai Lam Từ đến đỏ ửng mê người.
Lam Từ xấu hổ đập bộp bộp vào ngực anh vài cái, đồ lưu manh thiếu đứng đắn.
" Tôi giúp em vuốt tóc."
Diêm Hàn trêu ghẹo cậu xong thì kéo cậu ngồi xuống giường, bắt đầu chỉnh trang lại cho cậu.
" Rốt cuộc chỗ đó là chỗ nào vậy?"
Lam Từ nhìn chằm chằm cái cài áo trên áo anh, lờ mờ hỏi.
" Là tiệc sinh nhật, có điều nó khá là long trọng, Diêm gia muốn tôi đi, sẳn tiện dẫn em đi ăn nên tôi mới đi."
Diêm Hàn lại nói đùa.
Lam Từ bĩu môi, chỗ đó mà ăn được chắc, nhưng cậu cũng không nói không đi.
" Có tôi, em muốn ăn cái gì cũng được, nhớ là đừng rời khỏi tôi."
Diêm Hàn hôn lên cái trán thon gọn xinh đẹp của cậu, dặn dò.
" Ừm..."
Lam Từ gật đầu.
Xem xét hết một lượt thấy đều ổn rồi Diêm Hàn kéo tay cậu ra cửa.
Diêm Phong đã một thân chính trang màu trắng đứng ở cổng học viện, bên cạnh là con xe màu đen bạc, kiểu dáng cũ hay mới Lam Từ cũng không rõ nhưng cũng biết nó rất đắc.