Nhưng tên đã lên dây, sao có thể không bắn mà rút lui được.
" Không phải em thích ở trên sao, tôi cho em ở trên, tự nhún đi."
Diêm Hàn xoa xoa hai cánh mông cậu, xấu xa nói.
" Không phải vậy... Ha..."
Lam Từ mệt đến mắt cũng mở không ra, làm sao mà nhún cho nổi.
Cự long thô to ngâm mình bên trong lại rục rịch.
Diêm Hàn ngồi trên giường nhìn khuôn mặt ửng hồng đang gối lên vai mình, miệng nói không nhưng bên trong vẫn cắn anh đến gắt gao.
" Em nhún, làm nó bắn ra tôi sẽ cho em nghỉ, không phạt nữa."
Diêm Hàn nâng mông cậu lên lại nhẹ nhàng hạ xuống, miệng dỗ dành ngon ngọt.
" A... Anh... Nhỏ mọn... Ừm..."
Lam Từ bĩu môi, người này mặt thì không cảm xúc, miệng thì cười, lòng lại nhỏ mọn như vậy.
" Ngoan, tôi cho em cơ hội thể hiện mình, em tự nhún mà làm nó bắn ra được lần sau lại mang em đi ăn lẩu nhúng."
Diêm Hàn dụ dỗ.
" Thật không..."
Vậy mà Lam Từ lại ăn.
" Tôi nhớ ở cuối phố Tây có một quán lẩu nhúng băng truyền lẩu tứ quý siêu ngon... Ừm..."
Anh còn chưa nói xong người yêu nhỏ đã phấn khích mà vịnh vai anh nhún người.
" A..."
Không biết Lam Từ cạ vào chỗ nào mà ưỡn ngực ngẩng đầu hét lớn.
Dù vậy bên hông vẫn đong đưa không ngừng, d.âm đ.ãng đến Diêm Hàn cũng nuốt nước miếng cái ực, kích động mà cùng cậu nhấp hông, hai tay bóp mông cậu đến ửng đỏ.
Bình thường toàn là Lam Từ ra trước, coi bộ cho cậu nằm trên là đúng rồi.
" Giỏi lắm bảo bối..."
Diêm Hàn vuốt nhẹ cái lưng mướt nước của cậu, cưng chiều hôn lên vành tai nhỏ.
Lam Từ đã nói không ra lời, hai mắt nhắm nghiền, miệng thì há ra, miếng lớn miếng nhỏ thở.
Lần này Lam Từ mệt đến ngủ luôn, Diêm Hàn ôm cậu đi tắm mà cậu cũng không có tỉnh lại, đều đều mà ngủ trên vai anh.
Diêm Hàn sủng nịnh mà tẩy sạch cho cậu, ôm người nằm trên giường ngủ say.
Anh không mệt lắm nhưng cả người lại giống như vừa đi mát-xa toàn thân, tinh khí thần như được gọt rửa một lần, khiến anh dù không mệt nhưng cũng muốn nhắm mắt lại đi ngủ.
Ngủ đến nữa đêm lại nghe cậu kêu đói.
Thế là hai hộp cháo đã phát huy công dụng của mình sau khi đã bị chủ nhân bỏ quên bên cạnh cửa.
Cả quá trình toàn anh đút cho cậu ăn, mắt Lam Từ còn mở không ra nhưng miệng thì cứ há.
Nhiều khi anh còn tưởng cậu mớ ngủ nữa cơ.
Tới khi đi tong một hộp cháo anh hỏi cậu ăn nữa không thì chẳng nghe cậu ừ hử gì, nhìn xuống thì người đã ngủ không biết trời đất gì.
Diêm Hàn cũng đến là thua, tự mình xử hộp cháo kia xong rồi ôm cậu đi ngủ tiếp.
Sáng hôm sau Lam Từ thần thanh khí sảng tỉnh lại đi học.
Không biết tại sao lại không có mệt mỏi lắm.
Diêm Hàn còn trêu cậu nói cậu thiên phú dị bẩm, bị cậu đập cho vài cái mới nghiêm túc nói lời đàng hoàng.
Đơn giản là Lam Từ vốn là Alpha, thể lực cậu vốn rất tốt, sau khi quá trình chuyển đổi A-O xong cơ thể không những có thể dễ dàng tiếp nhận anh như tối qua mà cơ năng của Alpha cũng vẫn còn nên nếu không phải đang trong kỳ phát tình thì làm chơi chơi vài lần áp lực đối với cơ thể cũng không lớn đến mức đi không được.
Chưa kể hôm qua hai người về sớm, còn chỉ làm có hai phát, thời gian còn rất nhanh nên đủ thời gian cho cơ thể cậu phục hồi.
Lam Từ càng nghe càng thấy có lý, cứ thế theo anh đi học.
Diêm Hàn đưa cậu đến lớp xong thì về lớp của mình.
Hôm kia anh trốn học, hôm qua lại nghĩ học, hôm nay anh vừa xuất hiện cả lớp đã nhìn tới.
Diêm Hàn không quan tâm, vừa đến chỗ của mình đã nằm xuống bàn, trên tay nghịch nghịch cái điện thoại, vậy mà lại thấy tin nhắn của Diêm Phong.
Thời gian hiển thị là vào tối hôm qua.
Lục Lang, Lục Ngôn cùng Thẩm Tử Khiêm sáng hôm qua đã xuất hiện ở cổng Đông học viện.
Diêm Hàn lạnh mặt nhìn tin nhắn đó, bên dưới vẫn còn một tin đến sau.
Đã bị trưởng lão hội phát hiện đuổi trở về, nhưng không loại trừ khả năng sẽ quay lại.
Sau đó cũng không còn tin nào nữa.
Có lẽ là không thấy anh trả lời nên thôi.
Cuối cùng cũng không nhịn được rồi... Diêm Hàn cười lạnh, nhắn cho Diêm Phong một tin rồi cất điện thoại đi, đơn giản bởi vì lại có người không biết xấu hổ lại đến gần anh.
Diêm Phong bên kia nhìn thấy tin nhắn của Diêm Hàn thì ngẩn người rồi mở ra xem.
Chú ý bọn họ cho kỹ, có chút động tĩnh nào thì báo lại cho tôi ngay.
Từng chữ lạnh lùng, đơn giản lại lệnh người rét run.
Diêm Phong thở dài, anh đi theo Diêm Hàn một thời gian tuy chỉ làm chút việc vặt nhưng cũng là hiểu, Diêm Hàn không phải loại người ăn no rởn mỡ sẽ chủ động trêu chọc người khác, dù lúc này anh đang bận yêu đương.
Diêm Hàn đúng kiểu là người không động ta ta không động người, người động ta thì trả lại gấp mười, đảm bảo nhớ lâu lại không dám tái phạm.
Nhưng từ lúc anh thức tỉnh huyết mạch đến giờ lại được trưởng lão hội bảo vệ quá gắt gao nên chẳng ai lại gần được, uy nghiêm cũng con đầu đàn cũng bị người xem thường mà đến khiêu chiến nó.
Kết quả...
Diêm Phong cũng chẳng muốn nghĩ đến, dù sao hắn cảm thấy thật may mắn khi năm xưa Diêm gia đã nhận Diêm Hàn về, giờ hắn lại theo bên cạnh Diêm Hàn, nếu Diêm gia biết điều thì có thể bình yên mà vượt qua sóng gió này, nhưng nếu...
Trở lại bên kia, Diêm Hàn lạnh mặt nhìn Cổ Na đang tỏ ra sợ sệt lại can đảm mà đứng trước mặt anh, trong tay là một tấm thiệp.