Yến Hành không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Ở nhà chú không thoải mái sao, có phải là chú đối với Khuynh Khuynh có chỗ nào không tốt? Cháu có thể nói cho chú nghe được không, chú nhất định sẽ thay đổi."
Tô Khuynh nghe những lời này, mắt chợt ửng đỏ, chỉ lắc đầu, cắn chặt môi dưới không nói gì.
Người đàn ông nào chịu nổi khi nhìn đôi mắt ướt át ngập nước của cô gái nhỏ, vội vàng đặt đũa xuống, ngồi bên cạnh Tô Khuynh, thấp giọng nói: “Xảy ra chuyện gì, Khuynh Khuynh nói chú biết được không?”
Tô Khuynh xoay người không nhìn anh. Yến Hành lòng đầy lo lắng, ôm cô gái nhỏ ngồi lên đùi mình, dùng hai tay nâng hai má thanh tú của cô, chỉ thấy trên mặt là hai hàng nước mắt.
Anh bắt Tô Khuynh nhìn vào mắt anh, sự yêu thương và đau lòng nơi đáy mắt không thể che giấu.
Tô Khuynh trong lòng dịu lại, nói úp úp mở mở: "Cháu ... cháu vừa tra trên mạng, bọn họ nói...nói.... chuyện chúng ta làm ở khách sạn, chỉ có vợ chồng mới được làm, cháu không thể để chú nhìn thấy cơ thể cháu…. nhưng mà do cháu không cẩn thận, chú, cháu có phải rất tệ, cháu đã làm chuyện có lỗi với dì Liễu, cháu không muốn chút nào hu hu…”
Tuy cô nói ngắt quãng, nhưng Yến Hành đã hiểu rồi. Nghe tiếng thút thít của cô, trong lòng dần dần đau đớn.
Người đàn ông siết chặt vòng tay ôm cô gái đang khóc vào lòng, thấp giọng nói vào tai cô: "Không phải như vậy, chúng ta không phải làm chuyện không nên làm, Khuynh Khuynh chỉ thấy chú khó chịu mà giúp chú thôi, đều do chú không tốt, chú bắt nạt cháu rồi, ép cháu làm việc cháu không muốn làm. Chú biết Khuynh Khuynh không phải cố ý mà, cục cưng của chú là ngoan nhất đơn thuần nhất thế giới này, hửm?”
Tô Khuynh nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn anh, vẫn có chút nghi ngờ nói: "Thật sao? Vậy cái gì mới là việc chỉ vợ chồng mới có thể làm?”
Yến Hành không còn cách nào khác, suy tư một lúc anh mới khàn giọng trả lời: “Là chú đưa dươиɠ ѵậŧ vào lỗ nhỏ phía dưới của Khuynh Khuynh, sau đó bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ nhỏ của Khuynh Khuynh, như vậy Khuynh Khuynh sẽ mang thai đứa con của chú.” Yến Hành dứt lời. dươиɠ ѵậŧ không tự chủ được mà phồng lên, nhưng Tô Khuynh vẫn ngồi trên đùi anh, anh không dám nhúc nhích.
Tô Khuynh nhớ lại lúc đó, có chút kinh hãi nói: “Nhưng dươиɠ ѵậŧ của chú vừa thô vừa to như vậy, lỗ của Khuynh Khuynh rất nhỏ, làm sao có thể nhét vào được?”
Yến Hành vì lời nói của Tô Khuynh mà hít một hơi thật sâu, chỉ có thể cắn răng giải thích: "Tự nhiên sẽ có cách. Cơ thể của cục cưng chỉ có thể cho chú nhìn thấy, chỉ chú mới được sờ, không được để người đàn ông khác đụng vào, nhớ không?"