"Khuynh Khuynh của chú thật da^ʍ đãиɠ... câu dẫn chú ȶᏂασ cháu... có phải không..." Người đàn ông điên đảo rơi vào du͙© vọиɠ, nói ra những lời bình thường không có khả năng nói.
Tô Khuynh nghe xong càng khóc lớn hơn: "Huhu... Khuynh Khuynh không da^ʍ đãиɠ... Khuynh Khuynh không có dụ dỗ chú ..."
Yến Hành nhìn thấy Tô Khuynh tưởng thật, nhanh chóng hôn lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rồi nhẹ nhàng liếʍ liếʍ bầu ngực non nớt, vỗ về nói: “Chú biết, là Khuynh Khuynh quá đẹp, cục cưng quá thuần khiết ngoan ngoãn, là chú không đúng… ngoan, đừng khóc… "
Nói xong, mạnh mẽ rút ra đâm vào mười mấy lần, toàn thân toàn mặt Tô Khuynh bị bao phủ bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, từ khóe miệng, bầu ngực đến bụng dưới.
Tô Khuynh vươn đầu lưỡi đỏ mọng, tò mò liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên môi.
Vẻ mặt ngây thơ vô tội làm chuyện da^ʍ đãиɠ như vậy, du͙© vọиɠ vừa mới dịu xuống của Yến Hành lần nữa mất kiểm soát, bộ phận sinh dục lại cương lên.
Tô Khuynh rưng rưng nước mắt, dường như sợ anh sẽ làm lần nữa.
Yến Hành cười nhẹ, anh vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng không nỡ để cô gái nhỏ bị giày vò.
Anh nhẹ nhàng tách đôi chân mảnh mai của cô gái ra, giữa chân bị ma sát đến nỗi sưng tấy, cũng may chưa bị rách da.
“Đau không?” Người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào vết thương của cô gái, ánh mắt tràn đầy hối hận và xót xa.
“Không đau, chỉ cần chú không cảm thấy khó chịu là tốt rồi.” Tô Khuynh ngoan ngoãn nói.
Yến Hành ôm cô gái nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng hôn an ủi.
Cục cưng của anh đơn thuần xinh đẹp như vậy, hôm nay lại bị anh chà đạp với đầy những vết đỏ khắp người, bị bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên toàn thân.
Chắc là do vợ đi vắng lâu ngày, du͙© vọиɠ không được phóng thích, cô gái hấp dẫn như vậy, mới khiến anh không khống chế được. Trong lòng người đàn ông nghĩ như vậy.
Sáng sớm náo loạn một trận, Yến Hành ôm cô gái tắm rửa cẩn thận xong, mặt trời đã lên ba sào tre rồi.
“Khuynh Khuynh đói chưa, chúng ta đi ăn trưa nào.” Yến Hành nhìn Tô Khuynh nói.
“Ưm….chưa đói.” Nói vừa xong, bụng Tô Khuynh liền phát ra tiếng “ọt ọt”
"Ha ha..." Yến Hành nhìn cô gái miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo mà không nhịn được cười.
Tô Khuynh đỏ mặt, tức giận trừng mắt với anh, giận đến nỗi không biết nói gì.
Yến Hành nhìn thấy cô gái nhỏ sắp giận rồi, vội vàng dỗ dành: “Được rồi, Khuynh Khuynh không đói, là chú đói rồi, chúng ta đi ăn, được không?”
Tô Khuynh tức giận phừng phừng đi theo anh.
Ăn xong, Yến Hành lái xe chở cô về nhà.
Dì Triệu xin nghỉ phép về quê thăm nhà, Yến Hành đích thân xuống bếp nấu bữa tối. Tưởng rằng cô gái nhỏ ăn món anh nấu sẽ rất vui, không ngờ trên bàn ăn Tô Khuynh lại ấm ức không vui.
Yến Hành khó hiểu, dò xét hỏi: “Sắp khai giảng rồi, Khuynh Khuynh có phải không muốn đi học không?”
Tô Khuynh lắc đầu. Một lúc sau, cô lại nói: “Đợi khai giảng, cháu sẽ sống ở ký túc xá trường, không về nhà chú nữa.”