Hai người chọn một quán ăn vặt làm ăn tốt ở cổng trường, sau khi chọn đồ ăn lại chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Đỗ Minh Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần, Lâu La Tán bắt đầu không thành thật duỗi tay ra đặt lên tay Đỗ Minh Hiên: "ŧıểυ Hiên, em chủ động hẹn anh là ý mà anh nghĩ kia đúng không?"
Đỗ Minh Hiên phản ứng lại, nhìn chằm chằm hai tay giao vào nhau, vốn muốn lập tức rút ra, anh không thể tiếp nhận nhưng nghĩ tới mục đích hôm nay đến, vẫn cố nhịn xuống.
Anh vừa định mở miệng, ghế bên cạnh "xoạt" một tiến kéo ra, Lâm Vũ ngồi xuống.
Lâm Vũ vốn đi cùng một đám người tới không hiểu sao lại vọt sang bàn người khác, bọn họ đều cho rằng chỉ là chào hỏi chút.
Chỉ có Thẩm Lộ biết gần đây nhất ngọn nguồn làm Lâm Vũ không bình thường chính là Đỗ Minh Hiên nên thời thời khắc khắc chú ý bên này.
Nghe được đoạn đối thoại, cậu ta cơ bản đoán được đại khái.
Anh em mình tám phần là yêu tình địch, hơn nữa bản thân còn chưa ý thức được.
Đỗ Minh Hiên vội vã đi ra ngoài, Lâm Vũ sao có thể buông tha anh nên nhắm mắt theo đuôi đi ra ngoài.
Nghĩ đến mình đột nhiên im bặt mà anh lại không biết tự ái chạy đi hẹn hò với một tên tra nam, càng nghĩ càng tức giận.
Hai người đứng ở trên đường, Lâm Vũ cuối cùng đuổi tới túm chặt cánh tay Đỗ Minh Hiên: "Sư huynh muốn yêu đương với Lâu sư huynh sao?"
Đỗ Minh Hiên ý muốn ném tay cậu ra nhưng bị gắt gao cầm chặt.
"Đây là việc của tôi, không liên quan đến cậu!" Đỗ Minh Hiên hạ quyết tâm không còn bất cứ liên quan gì tới cậu.
Lâm Vũ nghe được bốn chữ "không liên quan đến cậu", lửa giận lập tức xông lên đầu, tay phải buông lỏng ra nắm lấy cánh tay, ngay sau đó nắm cằm Đỗ Minh Hiên, tính trả thù hôn lên.
Thẩm Lộ vốn sợ hai người họ đánh nhau nên đi theo, nhìn thấy hai người hôn môi dưới ánh đèn đường lại lén lút trở về.
Lâm Vũ hôn vừa sâu vừa nặng còn không hề kết cấu, đầu lưỡi mạnh mẽ mở hàm răng Đỗ Minh Hiên, đấu đá lung tung trong miệng anh.
Đỗ Minh Hiên trải qua vừa mới bắt đầu ngây thơ, biết hai người vẫn đang trên phố hôn môi, quyết tâm đối với đầu lưỡi trong miệng, mạnh mẽ cắn xuống, nhát mắt mùi máu tươi dính đầy miệng hai người.
"...A" Lâm Vũ vì đau đớn nhanh chóng thu hồi đầu lưỡi.
Thừa dịp vậy chưa phản ứng kịp, anh nhìn đèn đường còn vài giây liền nhanh chóng xuyên qua đường cái chạy đi.
Lâm Vũ muốn đuổi theo, nề hà đèn đường đã chuyển đỏ.
Nhìn người chạy trốn cậu thở dài, dù sao say này còn có rất nhiều cơ hội ở phòng thí nghiệm, hòa thượng chạy, miếu không chạy được.
Cậu xoay người trở về phố ăn vặt.
Đỗ Minh Hiên mơ màng hồ đồ trở về trường học, gặp phải dì quản túc ở ký túc xá.
"ŧıểυ Đỗ à, con hết sốt chưa?"
"Hả, sao dì biết con bị sốt ạ?"
"Còn không phải sư đệ tên Lâm Vũ kia của con chạy đến ký túc xá chăm sóc con, sợ gõ cửa quầy rầy đến con nên mượn chìa khía dì, hóa ra con không biết chuyện này à. Sư đệ con thật không tệ, làm việc tốt còn không lưu danh."
Nghe được tin tức này, Đỗ Minh Hiên ngốc.
Lâm Vũ đã tới? Vậy thời điểm anh phát sốt hôn mê và dấu vết xanh tím trên người, thêm cảm giác hạ thể khác thường là mơ hay sự thật?Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Lộ: mỗi lần đều là tôi, công lao và tiếng thơm ẩn sâu