Câu Dẫn Tình Địch Sau Đó Thao Chết Anh

Chương 8: Suy nghĩ muốn làm quen người khác

Trước Sau

break

Lâm Vũ biết Đỗ Minh Hiên đây là tới cao trào, cậu dùng đầu lưỡi điên cuồng đảo qua đảo lại bướm dâm, liếʍ dâm thùy không còn một giọt.
Nhìn Đỗ Minh Hiên lúc này sắc mặt ửng hồng nằm trên giường, cậu như bị tinh trùng lên não kéo quần của mình xuống, cự vật đã cứng rắn từ lâu trực tiếp được phóng thích ra.
Cậu vội vàng đem dươиɠ ѵậŧ thật lớn ở huyệt khẩu Đỗ Minh Hiên, hai tay giữ lấy vòng eo anh không cho anh nhúc nhích, quy đầu thật lớn không quan tâm đẩy ra hai mảnh môi hộ hướng vào bên trong.
Bướm dâm chưa gặp trải qua người nào, làm sao thừa nhận được đánh sâu như vậy, trong lúc ngủ mơ Đỗ Minh Hiên bắt đầu giãy sụa: "Đau... Đừng..." Mông nhỏ cũng theo đó bắt đầu vặn vẹo trốn tránh.
Một tiếng 'Đau' này của Đỗ Minh Hiên trực tiếp đánh thức Lâm Vũ, lúc này bản thân cậu có gì khác tội phạm cưỡng gian.
Thừa dịp ý thức sư huynh mơ hồ trộm lẻn vào còn tính toán tiến thêm một bước xâm phạm anh, bản thân cậu quả thật là không bằng súc sinh.
Cậu nhẹ nhàng buông hai chân trắng trẻo trong tay xuống, kéo tấm chăn qua che đi hai chân trần trụi, bên trên còn có dấu xanh tím do vừa rồi cậu dùng sức lực quá lớn.
Cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xem ra lần này chính mình thật sự luân hãm.
Cậu mặc xong quần sau đó sờ cháo mang tới, đã không còn nóng nhưng vẫn ấm áp, may mắn cậu vừa rồi không có tiếp tục.
Cậu đi đến đầu giường nhẹ nhàng nâng Đỗ Minh Hiên dậy, để nửa người trên của anh dựa vào mình, bưng bát cháo kia lên từ từ đút toàn bộ vào trong miệng anh.
Toàn bộ quá trình đơn giản anh khá ngoan, nếu không Lâm Vũ tính dùng miệng đút, kết quả không có cơ hội.
Sau đó cậu nhìn thuốc mình mang tới, đổ nước ấm vào ly, đem thuốc nhẹ nhàng cho vào miệng Đỗ Minh Hiên.
Làm xong mọi thứ rồi dọn dẹp tàn cục, như là sợ bị phát hiện nên khôi phục ký túc xá thành dáng vẻ trước khi cậu đến.
Nhìn Đỗ Minh Hiên ngủ an tĩnh trên giường, cậu cảm thấy làm cái gì cũng đáng giá.
Nhìn hạ thể vẫn sưng to như cũ, cái dạng này chắc chắn không thể trực tiếp xuống lầu, cậu nhìn xung quanh thấy áo khoác trên đầu giường gần đây Đỗ Minh Hiên hay mặc vì thức đêm.
Cậu cầm lên buộc ở bên hông, phảng phất che đi nội tâm dơ bẩn kia.
Sau đó dọn dẹp rác rưỡi xuống lầu.
"Con xuống à, sư huynh của con thế nào rồi?"
Dì quản túc nhiệt tình chào hỏi.
"Ăn xong bát cháo uống thuốc, đã ngủ ạ." Lâm Vũ nói rồi trả chìa khóa ký túc lại cho dì quản túc.
"Tình cảm sư môn các con thật tốt!"
Lâm Vũ cúi đầu nhìn hạ thể còn đang sưng to, đối với những lời này quả thật xấu hổ muốn chui xuống đất.
Cậu không tỏ ý kiến gì cười gật đầu, rời đi.
Đỗ Minh Hiên ngủ một giấc dài, thời điểm tỉnh lại đã 5 giờ chiều, cả người toàn mồ hôi, anh sờ trán mình cảm giác đã tốt lên rất nhiều.
Kỳ lạ là từ chiều ngày hôm qua anh đã không ăn cơm nhưng cảm giác dạ dày bây giờ không đói bụng lắm, có thể do phát sốt nên không muốn ăn chăng.
Anh duỗi chân tính xuống giường tắm rửa rồi ra ngoài đi dạo, thuận tiện ăn chút cơm.
Chỉ là có một việc kỳ lạ đã xảy ra, giữa hai chân anh đặc biệt là nơi tư mật kia rõ ràng xuất hiện cảm giác không khỏe.
Sau đó anh phát hiện mình không mặc gì hết, trần trụi nằm trên giường, anh xốc chăn lên, phần bên trong đùi có dấu vết xanh tím dị thường rõ ràng.
Anh đột nhiên liên tưởng tới việc bản thân làm trong mơ, lại cúi đầu nhìn chân mình, đây là ở trong mơ nghĩ tới Lâm Vũ tự an ủi?
Nghĩ tới khả năng này cũng là khả năng duy nhất, anh e thẹn muốn tự mình kết thúc hiện trường.
Anh lại có thể nghĩ về một thẳng nam trong mơ rồi tự an ủi, còn là sư đệ nhỏ tuổi hơn chính mình.
Haizz, xem ra anh thật sự nên đi tìm một người bạn trai rồi, không thể tiếp tục như vậy.
"ŧıểυ Hiên, anh nghe nói em bị cảm? Khá hơn chút nào chưa? Cần anh tới chăm sóc em không?"
Tin nhắn wechat cắt ngang suy nghĩ của anh, là người theo đuổi gần đây nhất, tiến sĩ cách phòng thí nghiệm Lâu La Tán.
Nghĩ gần đây tâm trạng không yên, anh biết bản thân mình với Lâm Vũ là không có khả năng.
Nếu không thử làm quen với Lâu La Tán một chút cũng có thể, tuổi tác của mình cũng không còn nhỏ nên thử bắt đầu.
"Đã không có việc gì, bây giờ anh có rảnh không? Đưa em ra ngoài ăn một bữa cơm đi!" Đỗ Minh Hiên nghĩ mình vừa khỏi bệnh nặng vẫn nên mặc áo khoác mới tốt, nhìn quanh bốn phía lại không tìm được áo thường xuyên mặc.
Chẳng lẽ để quên ở phòng thí nghiệm? Haizz, cảm mạo thật sự làm người ta trì độn.
Anh chỉ có thể mặc một áo khoác khác lên người.
Lâu La Tán nhìn tin nhắn Đỗ Minh Hiên gửi tới, trong lòng mừng thầm, cuối cùng cũng cắn câu, nếu không Lâu La Tán anh ta không thành người.
Cái gì mà cao lãnh chi hoa, không phải vẫn bị mị lực của mình thu hút sao.
Đỗ Minh Hiên không biết Lâu La Tán nổi danh là hoa hoa công tử, anh không để ý chuyện bên ngoài một lòng chỉ lo học thuật, căn bản không biết những bát quái tai tiếng bên ngoài.
Lâu La Tán thích anh như vậy, sạch sẽ bắt tới tay, chơi đủ rồi thì đá, nam sinh với nhau lại ngại mặt mũi nên sẽ không làm to, vì vậy gương mặt thật tra nam của anh ta vẫn luôn không bị người ta vạch trần.
Nhưng mọi người đều ngầm biết anh ta chơi thực hoa.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc