“Chị San San, em thích chị từ rất lâu rồi, biết chị thích hoa hồng nên em đã mua 99 đóa với ý nghĩa lâu dài mãi mãi, đoạn nhạc vừa rồi cũng là em tặng chị hy vọng chị đồng ý làm bạn gái em, em nhất định sẽ làm một người bạn trai tốt nhất.” Lâm Vũ ôm một bó hoa hồng to đứng ở dưới ký túc xá nữ, đối diện là một nữ sinh rất xinh đẹp.
Vừa rồi đàn ghi-ta đã làm nhiều người tới vây xem, lúc này trong đám người thậm chí còn nghe thấy âm thanh ‘Ở bên nhau’ ồn áo nhốn nháo.
Cố San San cảm thấy bản thân tiếp tục không mở miệng thì sẽ bị cho rằng đã muốn còn ra vẻ đắn đo.
Cô lấy dũng khí: “Thật xin lỗi sư đệ, chúng ta không thích hợp.”
Sư tỷ từ chối là việc Lâm Vũ không nghĩ tới: “Vì sao chứ? Có phải chị cảm thấy em còn nhỏ không? Không đủ thành thục không? Nhưng chị hãy tin em, em nhất định sẽ làm một người bạn trai tốt.”
“Không phải sư đệ, em hiểu lầm rồi, em rất tốt chỉ là chị đã có người mình thích.”
“Là ai? Em không tin có người nào thích hợp với chị hơn em.”
Cố San San chần chờ một lát, nhìn chằm chằm đôi mắt Lâm Vũ thấy sự vội vàng trong ánh mắt của cậu, nếu cô không đưa ra một đáp án xác thực người này hẳn sẽ không cam tâm.
“Em cũng biết người đó, là sư huynh trong phòng thí nghiệm các em, Đỗ Minh Hiên.”
Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, trong đám người phát ra âm thanh thổn thức, hai người đứng trước mắt này và Đỗ Minh Hiên xuất hiện trong miệng hai người đều là nhân vật phong vân của trường học.
Cố San San được gọi là ‘tiến sĩ đẹp nhất’ tại đại học này, là tồn tại giống như giáo hoa, diện mạo xinh đẹp tính tình ôn nhu.
Lâm Vũ là nghiên cứu sinh tại trường, am hiểu nhất chơi bóng rổ, lớn lên vừa cao vừa soát, là người nhiệt tình hoạt bát.
Ngày thường tiếng hoan hô lớn nhất ở trên sân bóng rổ là dành cho cậu.
Còn Đỗ Minh Hiên trong miệng bọn họ lại là một nhân vật phong vân khác.
Thân cao một mét bảy mươi lăm, không tính quá cao nhưng là người ta lớn lên xinh đẹp không chịu nổi.
Làn da còn trắng hơn cả nữ sinh, ngũ quan thanh tú đặc biệt môi, luôn luôn là màu hồng phấn, còn xinh đẹp hơn cả son môi. Cả người toát ra một loại khí chất sạch sẽ thuần khiết.
Hơn nữa tính tình anh không tồi, các sư đệ sư muội khi hỏi vấn đề về thí nghiệm, anh luôn tinh tế nghiêm túc giải đáp.
Trên mặt luôn treo nụ cười ấm áp, với người duy trì khoảng cách gãi đúng chỗ ngứa lại làm người ta nhịn không được muốn tới gần.
Đương nhiên đây đều là đánh giá của bên ngoài đối với Đỗ Minh Hiên, trong mắt Lâm Vũ thì không phải như vậy.
Diện mạo Đỗ Minh Hiên chính là tiêu chuẩn của ŧıểυ bạch kiểm, ngày thường hành sự như đàn bà, lúc làm thí nghiệm còn không cho phép bất cứ ai làm phiền, có người không cẩn thận đụng phải thì khó chịu, đương nhiên cái người kia chính là Lâm Vũ.
Ngày thường ở phòng thí nghiệm, Đỗ Minh Hiền có một thói quen rất nhỏ là ở sạch, mà Lâm Vũ không chịu được nhất chính là điểm này, một thằng đàn ông sao có thể không có chút khí vị nào của nam nử hán.
Mỗi lần chơi bóng trở về, trên người có mùi mồ hôi Lâm Vũ tự mình không ngửi thấy đã bị Đỗ Minh Hiên bắt về ký túc xá tắm rửa.
Này không phải tính đàn bà thì là cái gì.
Nhưng mấy thứ này đều không gây trở ngại các thiếu nữ vô tri mê đắm anh ta, cho rằng anh ta nghiêm túc lại có trách nhiệm. Thậm chí thói ở sạch cũng biến thành ưu điểm
Điều mà Lâm Vũ không ngờ tới nhất là đến ‘học tỷ San San’ tri thức và thông minh của mình cũng không tránh được ma trảo của tên tra nam này.
Chuyện Lâm Vũ tỏ tình nữ thần thất bại nháy bắt truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Hoa Đại, làm hại cậu bị mấy đứa bạn châm chọc mỉa mai.
Cậu quyết định rửa mối nhục xưa, bóng rổ cũng không rảnh để chơi, mỗi ngày đều ở phòng thí nghiệm nhìn chằm chằm Đỗ Minh Hiên, cậu nhất định phải bắt lấy bím tóc Đỗ Minh Hiền, đánh vỡ hình tượng dối trá của anh trước mặt mọi người.
“Sao lại nhìn chằm chằm tình địch thế, có phải cậu muốn xin kinh nghiệm từ sư huynh, làm thế nào mới có thể theo đuổi sư tỷ?” Thẩm Lộ thấy anh em tốt mấy ngày nay khác thường, kết hợp với tai tiếng bát quái hai ngày hôm nay, vỗ vỗ bả vai Lâm Vũ.
Lâm Vũ hất tay trên vai cậu xuống, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thẩm Lộ, cái tên bao cỏ này hoàn toàn không biết dụng tâm khổ sở của cậu, chỉ biết dùng đầu óc ngu ngốc tới phỏng đoán cậu.
Cậu nhìn trong phòng thí nghiệm, chắc chắn Đỗ Minh Hiên không nghe thấy mới mở miệng nói: “Không biết đừng nói bậy!”
Cậu tiếp tục tiến hành sự nghiệp vĩ đại của chính mình.
Trải qua quan sát mấy ngày nay, Lâm Vũ phát hiện Đỗ Minh Hiên không kết bạn đi WC.
Có một lần Lâm Vũ lén lút đi theo sau anh, phát hiện anh vậy mà lại ngồi bồn cầu, hơn nữa ngày đó cậu liên tục đi theo anh rất nhiều lần, nhận ra anh toàn đi cách phòng.
Ngay từ đầu Lâm Vũ cho rằng hôm đó anh bị tiêu chảy nhưng sau khi từ từ quan sát vài lần, phát hiện anh chưa bao giờ dùng bồn đứng, vẫn luôn ngồi bồn cầu.
Lâm Vũ buồn bực, phân không thể tới nhanh như vậy được.
Cậu từ từ bắt đầu tư duy, cậu cảm thấy Đỗ Minh Hiên nhất định có bí mật không thể cho ai biết, ví dụ như anh lớn lên ẻo lả như vậy, khả năng căn bản là thích đàn ông.
Cái ý niệm này một khi sinh ra trong đầu nháy mắt chiếm cứ toàn bộ tế bào não của cậu.
Đúng vậy, nhất định là như thế, anh nhất định thích đàn ông.
Cái ý tưởng điên cuồng này hình thành trong đầu Lâm Vũ, làm cậu đưa ra một quyết định càng điên cuồng hơn.
Cậu quyết định hy sinh bản thân câu dẫn anh, sau đó làm anh bại lộ sự thật chính mình là đồng tính luyến ái với nữ thần của mình, vạch trần gương mặt thật với những thiếu nữ vô tri đó.