Hứa Dao mệt mỏi không muốn động một ngón tay, từ dưới đất ngồi dậy, định ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một chút rồi đi tắm, nhưng cuối cùng lại cứ thế ngủ thiếp đi mất.
Có lẽ ba năm qua thân thể của cô chưa từng được thỏa mãn đến như vậy, thế nên lần này cô thực sự quá mệt mỏi, cứ thế mà ngủ liền một mạch đến tận sáng.
Hơn nữa, khả năng phục hồi thể chất của cô thật tuyệt vời, ngay cả khi ngủ trên ghế sô pha nhưng lúc tỉnh lại vẫn cảm thấy cả người vô cùng sảng khoái. À, tất nhiên là trừ ŧıểυ huyệt, nơi đó vẫn còn sưng và hơi đau.
Phụ nữ quả nhiên là cần đàn ông tẩm bổ.
Tối qua cô không tắm đã ngủ, bây giờ cảm thấy cả người nhớp nháp khó chịu vô cùng. Hứa Dao nhanh chóng lao vào phòng tắm, tắm rửa thoải mái.
Hôm nay là thứ hai, buổi sáng tiết một và tiết hai đều là tiết chính khóa và tiết tự chọn, giáo viên cũng khá tốt nên đến muộn hay cúp tiết cũng không thành vấn đề lớn.
Sau khi tắm xong, Hứa Dao thấy thời gian vẫn còn sớm, thế là cô vừa ăn bánh mì vừa nghịch điện thoại di động. Kết quả, cô lại nhìn thấy tin nhắn mà Quách Tử Kỳ gửi cho cô từ hơn mười một giờ đêm hôm qua, báo cho cô chuyện bạn cùng phòng sáng nay sẽ chuyển tới.
Hứa Dao: Ha ha.
Hứa Dao: Bây giờ tớ mới nhìn thấy tin nhắn.
Hứa Dao: Vậy tớ ở nhà chờ cô ấy.
Hứa Dao: Yêu cậu, moa moa!
Quách Tử Kỳ không trả lời, chắc là đang ngủ, hoặc cũng có thể là đang đại chiến ba trăm hiệp với bạn trai không biết chừng. Dù sao thì thứ đó của đàn ông hình như sáng sớm cứng rất mạnh mẽ.
Nghĩ tới đây, Hứa Dao đột nhiên nhớ tới [Uy phong đường đường] tối hôm qua.
Cô khẽ nhíu mày, rốt cuộc [Uy phong đường đường] là cái quỷ gì?
Hứa Dao tò mò bật máy nghe nhạc lên, tìm xem rốt cuộc đó là bài hát gì.
Kết quả tốc độ đường truyền không tốt lắm, cô mới ấn vào bài hát thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Không phải chứ, ai đến sớm thế này?
Hứa Dao tưởng rằng bạn cùng phòng mới tới, cô sửng sốt một chút, vội vàng bỏ miếng bánh mì trong miệng xuống, sau đó quấn khăn tắm chạy ra mở cửa. Nhưng khi vừa mở cửa ra, cô lại sửng sốt, người bên ngoài vậy mà lại là giáo sư Khương ở đối diện.
"Chào buổi sáng." Khương Phạn lên tiếng trước. Mùi sữa tắm của Hứa Dao lập tức phả vào mặt hắn, rồi cả gò má phiếm hồng của cô nữa, kèm theo mấy giọt nước đọng lại trên xương quai xanh tinh tế...
Nhớ tới hình ảnh đêm hôm qua cô không một mảnh vải che thân, Khương Phạn khẽ nuốt nước bọt, hạ bộ bắt đầu có phản ứng.
Hứa Dao cuối cùng cũng định thần lại, vừa định nói chuyện thì đột nhiên từ trong phòng khách truyền đến mấy tiếng thở dốc của phụ nữ.
"A ~ a ~ a ~ "
Hứa Dao: "... ?"
đυ. má, cái quỷ gì vậy???
Hứa Dao quay đầu nhìn về phía phòng khách, nhìn về phía điện thoại thì cứng đờ cả người. Hóa ra [Uy phong đường đường] lại là một bài hát da^ʍ đãиɠ như vậy!
Khương Phạn cười, hắn nghiêng người đi vào cửa, nhướn mày nhìn cô: “Vừa mới sáng sớm đã học tập rồi à?”
Hứa Dao: "... !"
Học tập?
Học tập thở gấp lúc làʍ t̠ìиɦ sao?
Hứa Dao cảm giác như mình bị chơi xỏ vậy, cô nhìn người đàn ông còn chưa được cho phép đã tự ý đi vào nhà mình thế này, nhanh chóng bắt lấy cánh tay hắn, định đuổi hắn ra ngoài.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì Khương Phạn đã thuận tay ôm lấy cô vào lòng, "Thật ra thì em hát còn hay hơn cô ta.”
Nói xong, hắn dùng tay còn lại đóng cửa lại, thuận thế ấn cô lên tấm ván cửa, hai bàn tay to lớn hữu lực nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô, hơi thở nóng rực phả vào tai cô: “Em có muốn luyện tập một chút không?”
“Ưm...” Thân thể Hứa Dao vô cùng mẫn cảm, cô bị Khương Phạn trêu chọc như thế này thì rất nhanh đã không có tiền đồ mà rêи ɾỉ như một con mèo nhỏ. ŧıểυ huyệt của cô cũng bắt đầu co thắt lại, dâm thủy trong suốt chảy ra ồ ạt... Lại muốn ăn thịt rồi!