Buổi tối, trung tâm thành phố Bắc, một nhà tên là Lực Dẫn Tư Nhân Thanh.
Trương Khả Dụ vừa biểu diễn xong, từ trên sân khấu đi xuống, cô ta trực tiếp đi tới quầy bar.
Trương Khả Dụ đặt tay lên vai Hoắc Đình Xuyên, nói với bartender.
"Cho anh ấy một ly Whisky."
Hoắc Đình Xuyên đưa tay ngăn cản, "Không cần, còn phải đưa em về."
Trương Khả Dụ nghiêng người, trực tiếp ngồi lên đùi người đàn ông.
"Yên tâm, tối nay em tan làm sớm, có một DJ đến quay phim, bọn họ cần sân khấu."
Hai tay cô ta ôm cổ anh, "Chúng ta tan tầm đi xem phim, sau đó đi dạo rồi về."
Hoắc Đình Xuyên đưa tay vuốt vuốt sợi tóc trên trán cô ta: "Nghe em sắp xếp."
Lúc này, mấy nhân viên công tác đeo bảng hiệu vội vàng hấp tấp đi qua trước quầy bar, người dẫn đầu vừa đi vừa dặn dò.
"Nam ŧıểυ thư đến rồi, mau tranh thủ chỉnh đèn đi, bên công ty quản lý của cô ấy tính toán tiền từng giây đấy."
Ba chữ Nam ŧıểυ thư này làm Hoắc Đình Xuyên nhíu mày.
Rất nhanh, Trương Khả Dụ mở một video ra, đưa tới trước mặt Hoắc Đình Xuyên, "Anh xem đi, chính là DJ này, Nam ŧıểυ thư."
Hoắc Đình Xuyên quét mắt, dáng người bốc lửa như ma quỷ, mái tóc ngắn màu đen kéo thẳng ngang vai mang theo cảm giác cao lãnh, đôi chân thon dài quấn một cái quần nhỏ hiện ra dáng người hoàn mỹ tuyệt luân.
Dưới mái tóc rối tung bay bồng bềnh, không thể thấy rõ dung mạo của cô, nhưng có thể nhìn thấy hai bên gò má và cái cổ thon dài phía sau cô trắng nõn trong suốt, da thịt như sương như tuyết, vô cùng mịn màng.
Một đôi mắt hồ ly tinh xảo nhíu lại, xinh đẹp đến mức làm người ta sợ hãi, vô cùng ẩn ý đưa tình.
Nhìn đôi mắt này, Hoắc Đình Xuyên có loại cảm giác quen thuộc, nhưng lại không hiểu sao không khớp.
Trương Khả Dụ lắc lắc điện thoại trước mặt anh, hơi vểnh môi oán giận một câu.
"Hoắc tiên sinh, anh nhìn đến xuất thần rồi."
Hoắc Đình Xuyên đưa tay tới, giúp cô ta ấn mở video, xóa bỏ.
"Ngoại trừ bạn gái, đối với phụ nữ khác không có hứng thú."
Một câu vốn nên là lời tâm tình, từ trong miệng anh nói ra, lại lạnh lùng như vậy.
Trương Khả Dụ nhiệt tình leo lên cổ người đàn ông, vội vàng hôn anh.
Tay cô ta chậm rãi mò xuống, sờ đồ vật dưới lớp quần tây của người đàn ông.
"Thật sao? Ngay cả cương cũng không thể sao?"
Hoắc Đình Xuyên cúi đầu nhìn cô ta: "Ừ, mềm lắm."
Lúc này, Nam Lạp đang đi cùng người đại diện Tiếu Dương vào nhà vệ sinh, đi chưa được mấy bước, điện thoại trong túi Tiêu Dương vang lên.
Cậu ta nhíu mày, "Nam Nam, toilet ở phía sau quầy bar, em ra ngoài nhận điện thoại rồi đến."
Nam Lạp gật đầu.
Cô vừa đi được vài bước, tầm mắt lướt qua quầy bar, thân hình Nam Lạp khựng lại.
Hoắc Đình Xuyên.
Cô lại gặp anh.
Vì thế cô đứng ở phía sau hai người, cứ như vậy tùy ý nghe bọn họ đối thoại.
Tâm tư Hoắc Đình Xuyên rất mẫn cảm, tầm mắt của anh rất nhanh đã nhìn về phía cô, lúc này Nam Lạp còn chưa trang điểm, tóc dài như ban ngày, vẻ mặt trắng trong thuần khiết, dáng người nhỏ yếu.
Đột nhiên, một người đàn ông mặt mũi đỏ bừng, đi về phía Nam Lạp.
Đôi mắt híp của Tưởng Ly nhìn chằm chằm vào người Nam Lạp, "ŧıểυ mỹ nữ, uống cùng anh trai một chút?"
Nam Lạp làm ra phản ứng, sợ tới mức liên tục lui về phía sau mấy bước.
Cô sốt ruột quay người, muốn đi ra ngoài.
Mà lúc này, nhìn cô chạy, dục sắc trong mắt Tưởng Ly càng trở nên nồng đậm.
Gã tham lam nhìn vòng eo mềm mại khi Nam Lạp xoay người, gấp gáp muốn từ sau lưng ôm lấy cô.
Nam Lạp kinh hãi, sợ tới mức ngực cứng lại, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào.
Ngay trong nháy mắt này, thân ảnh cao lớn của người đàn ông từ trên bao phủ xuống.
Anh ôm cô xoay người, không để lại dấu vết tránh đi tay Tưởng Ly.
Đợi sau khi Nam Lạp vững vàng bước chân, Hoắc Đình Xuyên mới buông cô ra.
Nam Lạp khẽ nâng cằm lên, góc độ khẽ giương nhìn khóe miệng lạnh lùng của người đàn ông.
Cô nhẹ giọng nói, "Cảm ơn."
Trong mắt cất giấu độ cong giảo hoạt.
Lúc này, Tiếu Dương nhận điện thoại xong từ bên ngoài chạy vào, lo lắng nói: "Nam Nam, chị không sao chứ?"
Nam Lạp khẽ lắc đầu.
Tiếu Dương đi lên trước, đang muốn giáo huấn Tưởng Ly, lại bị Nam Lạp đưa tay kéo lại.
"Được rồi."
Tiếu Dương ngây ngẩn cả người, cậu ta cũng không thể tin cô gái này lại bảo cậu ‘được rồi’?
Nhưng cô lên tiếng, cậu ta cũng không tiện không làm theo, mạnh mẽ đè xuống khẩu khí trong lòng.
Lúc này, Trương Khả Dụ thấy thế đi tới, cô ta đứng ở trước mặt Nam Lạp, đưa tay.
"Xin chào, đừng để ý nha, bạn của tôi chỉ trêu chọc cô thôi."
Hai chữ "trêu trọc", làm Tiếu Dương lập tức chán nản.
Cậu ta đang muốn đi qua, lại lần nữa bị Nam Lạp ngăn lại.
Trương Khả Dụ vượt qua Nam Lạp đi đến bên cạnh Hoắc Đình Xuyên, cô ta thân mật kéo tay người đàn ông, như tuyên bố chủ quyền mở miệng.
"Đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi."
Nam Lạp thu liễm con ngươi.
"Nếu bạn trai của tôi đã ra tay, bạn của tôi cũng không đụng phải cô, chuyện này coi như qua đi."
Sườn mặt Nam Lạp nghiêng về phía Hoắc Đình Xuyên, chỉ thấy trên mặt anh không có biểu cảm gì.
Một lát sau, Nam Lạp rũ mắt xuống, "Ừ, được."
Tiếu Dương đứng bên cạnh cô lúc này tức giận giống như quả bóng cao su, không có chỗ để thở, hai tròng mắt đều sắp tức giận đến rớt ra ngoài.
Nam Lạp không nói gì nữa, cô rũ mắt xuống, đi về phía nhà vệ sinh.
*
Cửa toilet.
Tiếu Dương tức giận nói năng lộn xộn, "Nam Nam à, sao chị không cho em giáo huấn thằng nhóc kia đi! Em thật sự rất tức giận đấy!"
Nam Lạp Lạp dựa vào góc tường, đưa tay sờ thẳng vào trong túi của người đàn ông, lấy ra một điếu thuốc nữ, bật lửa lên, rít một hơi.
Cô rất qua loa nói một câu, "Tại nơi này không quen thuộc, tận lực vẫn là không nên gây phiền toái."
Cây thuốc kia, cô chỉ hút một hơi, liền bóp tắt.
Đây là thói quen mà cô vẫn luôn duy trì từ trước tới nay, hút thuốc chỉ hút một hơi, tuyệt đối không để cho mình nghiện.
Tiếu Dương hừ lạnh một tiếng, "Chưa quen cuộc sống nơi đây thì sao, em ở nhà chúng ta dạy dỗ một chút, em muốn xem ai dám ra đây nói một câu."
Nam Lạp trực tiếp vào toilet, không để ý đến cậu ta, mặc cậu ta lầm bầm lầu bầu.
*
Tiếu Dương đứng ở cửa toilet nữ chờ, cậu ta cảm thấy có chút xấu hổ, liền đi tới vị trí quầy bar.
Lúc này bên cạnh có người đang bàn luận DJ lát nữa sẽ tới, Tưởng Ly ngồi ở trên ghế, cúi mắt lướt điện thoại, đang châm chọc khiêu khích.
"Hóa ra Nam ŧıểυ thư này cũng là dựa vào đàn ông nuôi."
Tiếu Dương xoay người tức giận tiến lên, trực tiếp xách cổ áo gã lên, "Mày lặp lại lần nữa."
Tưởng Ly tiếp tục khiêu khích, "Lại là mày à, mày cũng thích DJ này sao, a, chẳng lẽ tao nói không đúng à? Sau lưng cô ta không có đàn ông dựa vào, có thể ngồi ở vị trí này bây giờ sao?"
Tiếu Dương nắm chặt nắm đấm trên tay, muốn đánh vào mặt Tưởng Ly.
Ngay khi nắm đấm của hắn sắp chạm vào mặt Tưởng Ly, Hoắc Đình Xuyên đứng dậy.
Anh đưa tay vặn hai người ra, Tiếu Dương còn muốn phản kháng, Hoắc Đình Xuyên lấy quân lệnh từ trong túi ra, đưa tới trước mặt cậu.
Bên trên viết —— Đội trưởng trung đội đặc chiến của cảnh sát vũ trang Nghiệp Thành, Hoắc Đình Xuyên.
Hắn lạnh giọng quát: "Đừng động thủ."
Trong mắt Tiếu Dương nháy mắt hiện lên ánh sáng lộng lẫy lưu động, cậu ta thu tay về.
Đợi sau khi Tiếu Dương rời đi, Tưởng Ly tiến lên nịnh nọt nói, "Vẫn là anh lợi hại."
Hoắc Đình Xuyên lập tức lạnh mặt, cảnh cáo gã, "Về sau giữ miệng cho sạch sẽ một chút."
Tưởng Ly quay mặt đi, không nói gì.
Trương Khả Dụ ở phía sau nhìn, đi tới, đưa tay cấu cánh tay gã, "Có nghe thấy không?"
Tưởng Ly gật đầu rất qua loa.
Lúc này, Nam Lạp từ trong toilet đi ra, vừa vặn thấy cảnh này, Tiếu Dương nhìn thấy Nam Lạp, vội vàng đi đến bên cạnh cô, muốn cáo trạng.
Ánh mắt Nam Lạp tối sầm lại, cắt ngang lời cậu: "Đúng là em không đúng."
"Chó cắn em, tại sao em phải cắn lại?"