Lần đầu tiên Nam Lạp gặp Hoắc Đình Xuyên là ở sân bay Nghiệp Thành.
Hai giờ rưỡi chiều, Nam Lạp đeo ba lô, mang khẩu trang xuất hiện ở Hậu Cơ Lâu, ba giờ rưỡi cô phải lên máy bay bay về Bắc Thành.
Thời gian có chút sớm, Nam Lạp tìm vị trí, ngồi ở chỗ ngồi yên tĩnh chờ.
Tầm mắt lơ đãng quét qua bốn phía, chỉ thấy đối diện cô là một người đàn ông khiến cô không thể bỏ qua.
Anh mặc âu phục đen tinh tế, toàn thân lộ ra khí tức người lạ chớ gần.
Nam Lạp thu liễm con ngươi, thân hình người đàn ông cao ngất, ngũ quan tinh xảo so với pho tượng điêu khắc còn xuất chúng hơn, hai đầu lông mày che kín xa cách cùng lạnh lùng.
Anh chỉ ngồi ở đó, lại cho người ta cảm giác bị áp lực nặng nề, bên cạnh anh có một tấm bảng, trên đó viết "Ưu tiên quân nhân".
Khóe mắt Nam Lạp híp lại, thì ra là một quân nhân. Thân phận quân nhân, luôn khiến người ta kính nể.
Nam Lạp nhìn anh, có lẽ ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng, người đàn ông liếc một cái nhìn cô.
Trong khoảnh khắc đó, tầm mắt của hai người giao nhau trong không trung một giây.
Nhưng chỉ một giây, Hoắc Đình Xuyên đã dời đi.
Rất nhanh, loa phát thanh truyền đến thông báo, nhân viên tổ máy bay bắt đầu tổ chức đăng ký, người đàn ông lưu loát đứng dậy đi qua, Nam Lạp cũng đứng dậy theo.
Bởi vì ưu tiên quân nhân, hắn đi tới trước mặt cô.
Trên hành lang dài đằng đẵng, Nam Lạp đi theo sau, nhìn bóng lưng lạnh lùng cứng rắn của người đàn ông, Nam Lạp cảm thấy ——
Cô giống như rất vừa ý người đàn ông này.
*
Máy bay đóng cửa khoang, còn chưa bắt đầu trượt bánh, tiếp viên hàng không đang kiểm tra.
Nam Lạp Lạp nhìn mấy người đàn ông ngồi trước mặt cô, lúc này, anh đột nhiên đứng dậy nói nhỏ vài câu với tiếp viên hàng không.
Sau đó, Hoắc Đình Xuyên một mình đi đến vị trí bên cạnh Nam Lạp, ngồi xuống.
Nam Lạp có chút ngơ ngẩn.
Thì ra, vị trí bên cạnh cô vốn là phụ nữ có thai, mà vị trí bên cạnh người đàn ông kia, là chồng của vị phụ nữ có thai kia.
Vị trí của anh gần cửa sổ, chồng của người phụ nữ có thai kia không tiện tìm anh đổi, là một quân nhân, vốn dĩ tâm tư tinh tế hơn người bình thường, cho nên anh chủ động đề nghị trao đổi vị trí, cũng dặn dò tiếp viên hàng không cầm chăn lông và gối dựa.
Tinh tế, săn sóc.
Nam Lạp nghiêng đầu nhìn người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, thần sắc trên mặt sáng ngời một phần.
Lúc này người đàn ông đang cúi đầu đọc một quyển sách, Nam Lạp nghiêng người về phía cửa sổ, cô đưa tay sờ vào dây kéo váy, không dấu vết kéo xuống một nửa.
Tiếp theo cô chợp mắt, hơi xoay người, qua chừng vài phút, ánh mắt người đàn ông bên cạnh lơ đãng liếc qua, một nửa tấm lưng tuyết trắng bóng chạm vào trong mắt anh.
Tầm mắt anh thu hồi, trầm mặc đọc sách, sau đó đưa tay vỗ cánh tay cô.
Nam Lạp tỉnh, cô mông lung nhìn anh, "A?"
Người đàn ông thu tay lại, giọng nói bình tĩnh, "Khóa kéo phía sau lưng cô bị kéo xuống."
Lần đầu tiên anh nói chuyện với cô, lại khiến tâm thần Nam Lạp chấn động.
Đó là một giọng nói trầm thấp mang theo từ tính lạnh lùng, rất êm tai.
Thất thần vài giây, cô ra vẻ hoảng loạn trong nháy mắt, vội vàng đưa tay đi bảo vệ phía sau lưng, ngón tay sờ soạng đầu khóa kéo, nhíu chặt lông mày sờ thật lâu, cũng không có sờ được.
"Xin lỗi, anh có thể giúp tôi kéo lên không?"
Cô xoay người, giọng nói mềm mại hỏi anh.
Hoắc Đình Xuyên mặt không biểu cảm lật trang giấy của quyển sách kia, liếc mắt một cái cũng không nhìn cô, khóe môi hơi kéo lên.
"Gọi tiếp viên hàng không."
Ánh mắt Nam Lạp giật giật, cô suýt nữa cho rằng mình nghe lầm.
Anh vừa dứt lời, theo một trận radio trên máy bay phát ra, "Các vị hành khách, bây giờ máy bay đang gặp phải luồng khí lưu nên sẽ xóc nảy..."
Lúc này nhân viên của tổ máy bay đã trở lại khoang của mình, Hoắc Đình Xuyên nhíu mày, bổ sung thêm một câu.
"Đợi xuống máy bay."
Nam Lạp không nói chuyện, cô xoay người qua chỗ khác, vẫn tiếp tục đưa tay sờ đầu dây kéo, chờ lúc cô sờ đến, kéo lên trên một cái, không cẩn thận kẹp lên thịt mềm trên lưng, đau đến mức cô không tưởng nổi.
"A... Hừ..."
Cô nhíu chặt mày, trong cổ nhịn không được ngâm khẽ một tiếng.
Hoắc Đình Xuyên nghe thấy âm thanh này, động tác lật sách dừng lại, tiếp theo anh lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của cô gái nói một câu.
cô khẽ gật đầu với anh, "Quấy rầy anh rồi."
Hoắc Đình Xuyên nhàn nhạt liếc cô một cái, nhìn mồ hôi mỏng chảy ra trên trán cô, còn có vệt máu dính trên váy trắng phía sau lưng...
Kéo là tốt rồi.
*
Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống Bắc thành.
Ra khỏi cửa khoang máy bay, điện thoại trong túi Hoắc Đình Xuyên vang lên, anh móc túi ra, sau đó nghe tiếp.
"Ừm, vừa xuống máy bay, lập tức tới ngay."
Người đàn ông nghe điện thoại xong, trực tiếp cất bước rời đi.
Nam Lạp rũ tầm mắt xuống, chỉ thấy bên chân rơi xuống một thẻ đăng ký.
Hẳn là của người đàn ông kia.
Nam Lạp ngồi xổm xuống nhặt lên, bên trái có in tên của hắn.
Nam Lạp nhẹ nhẩm ra: "Hoắc Đình Xuyên."
Ngay sau đó, một đôi giày da nam xuất hiện trong mắt Nam Lạp.
Kèm theo đó còn có một giọng nói trầm thấp.
"Trả tôi."
Nam Lạp ngước mắt.
Một loại cảm giác áp bách mãnh liệt đánh úp lại, Nam Lạp gần như vô thức đưa tay cho hắn, bối rối giải thích.
"Tôi không phải cố ý..."
Cô còn chưa nói hết lời, Hoắc Đình Xuyên nhận thẻ đăng ký, nhét vào trong túi, thản nhiên nói một câu.
"Cảm ơn."
Sau đó hắn ta gạt tầm mắt sang một bên, xoay người rời đi.
"Không khách..."
Nam Lạp nhìn phương hướng người đàn ông rời đi, lời nói kẹt trong miệng.
Cô đứng tại chỗ, ánh mắt thâm thúy nhìn người đàn ông lo lắng rời khỏi, một đường cong nhàn nhạt từ bên miệng cô giương lên.
*
Cửa đón khách xuống máy bay.
Trương Khả Dụ mặc một bộ áo khoác Punk màu đen, lại phối hợp với mái tóc xoăn hơi gợn sóng, lộ ra cá tính lại phong tình.
Chờ sau khi Hoắc Đình Xuyên đi ra, cô ta rũ mắt, đẩy guitar trong tay, âm thanh chậm rãi truyền ra.
Trương Khả Dụ hát từ cách đó không xa từng bước một đi về phía Hoắc Đình Xuyên.
"Đây là quà tặng em tặng anh, chỉ muốn giấu anh ở đáy lòng em..."
Cô ta thành thạo đẩy nhanh biên độ, âm nhạc từ đầu ngón tay cô ta vững vàng phát ra.
Người xung quanh bắt đầu bị tiếng hát hấp dẫn, tụ tập về phía này, tất cả mọi người bị kéo vào trong bầu không khí, có người quay video, có người huýt sáo...
Cho đến khi ca khúc kết thúc, Trương Khả Dụ thu lại đôi mắt cười nhìn Hoắc Đình Xuyên.
"Hoắc tiên sinh của em, quà đón gió cho anh."
Hoắc Đình Xuyên đối diện với ánh mắt của cô ta, không lên tiếng.
Trương Khả Dụ đột nhiên đưa tay nhéo mặt người đàn ông, "Cảm động?"
Hoắc Đình Xuyên mím môi.
"Hồ đồ."
Tiếp theo, anh lấy tay cô gái đặt ở trên mặt anhxuống, đổi thành nắm ở lòng bàn tay, nắm tay cô ta đi ra ngoài.
Lúc này, Nam Lạp đứng sau lưng Hoắc Đình Xuyên cách đó không xa, cô nhìn bóng lưng hai người cùng nhau rời đi, thu mắt lại.
"Có bạn gái?"
Lúc này, trong tay cô còn nắm chặt thẻ đăng ký thuộc về người đàn ông...
Không biết là tâm trạng gì.
Nam Lạp cúi đầu, không bao lâu sau, liền đón xe rời khỏi nơi đó.
*
Trên xe, Trương Khả Dụ lái xe, Hoắc Đình Xuyên ngồi ở ghế phụ.
Anh đưa tay lấy điện thoại di động, tiện thể lấy thẻ đăng ký ra.
Khi liếc thấy dòng chữ kia, in hai chữ "Nam Lạp" thì...
Ánh mắt người đàn ông dừng lại.