Cắt Cánh (Cán Bộ Cấp Cao)

Chương 2

Trước Sau

break

Lúc đó cô đã liên tục mất ngủ 43 ngày, mỗi lần duyệt bản thảo đều như vậy, cấp trên chơi trò Ngu Công dời núi với cô, xem rốt cuộc khi nào mới dời hết sự tự tin của cô.

Đợi ông ta phê bình xong, Anh Phi Vũ nhanh chóng tiêu hóa sóng gió trong lòng, thu bản thảo về, liên tục dạ dạ vâng vâng chuẩn bị về chỗ làm sửa lại, vừa vặn gặp Bành Thanh Ngật đích thân đến xem bản thảo.

Anh ăn mặc tùy ý nhưng lại rất tinh tế, sợi len lụa cao cấp được se cực mịn, dệt thành chiếc áo POLO trắng ngắn tay với hoa văn xoắn mềm mại. Ánh mắt của Anh Phi Vũ không dám ngước lên, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước, rơi vào vị trí trước ngực anh, ngẩn người nhìn đường kim mũi chỉ của áo len.

Hai trang bản thảo không kịp mang về sửa, cứ thế đến tay Bành Thanh Ngật.

Anh ngồi ngay ngắn đối diện, cầm lấy bản thảo đọc kỹ từng chữ từng câu, quá trình đọc không nói một lời, sự tĩnh lặng khiến Anh Phi Vũ suýt chút nữa nghẹt thở.

Hai trang giấy lật đi lật lại ba lần, Bành Thanh Ngật tùy ý đặt lại lên mặt bàn, ánh mắt đặt lên người cô.

“Cô tên gì?” Anh hỏi.

“Anh Phi Vũ.” Cô khẽ đáp.

Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với nhân vật lớn, khuôn mặt của anh lướt qua trước mắt cô rất nhanh mấy lần, vẫn là mơ hồ.

“Mấy chữ nào?” Anh hơi suy nghĩ, đổi cách nói: “Có danh thiếp không?”

Anh Phi Vũ vội đáp “Có”, rút từ trong túi áo khoác ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa đến bên cạnh anh. Lúc thu tay về, Bành Thanh Dật lịch sự trao đổi danh thiếp với cô, nhiệt độ đầu ngón tay anh xuyên qua tấm bìa, nhẹ nhàng in lên lòng bàn tay cô.

Mãi đến lúc này cô mới thực sự chạm ánh mắt với anh. Anh Phi Vũ khẽ thở ra một hơi, nhận ra rằng anh không hề đáng sợ, khuôn mặt tuấn tú, biểu cảm điềm đạm, thậm chí còn mỉm cười với cô. Nhưng mỗi khi anh cười, khóe miệng lại hơi trễ xuống trước rồi mới nhẹ nhàng nhếch lên, khiến Anh Phi Vũ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, cảm thấy đó giống như một nụ cười giễu cợt.

“Viết rất hay.” Anh khen ngợi.

Bành Thanh Dật đã mở lời, Chủ nhiệm Chu trước đó liên tục phê bình nửa tiếng đồng hồ trở nên vô cùng lúng túng, mím môi, không còn gì để nói.

Vì câu khen ngợi này, Anh Phi Vũ vào tháng sau nhận được hai trăm đồng tiền thưởng.

Văn bản là thủ đoạn sinh tồn của Anh Phi Vũ, nhưng cô rất khó hình dung sự ung dung tự tại trên người Bành Thanh Dật.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc