Cứ như vậy mà trôi qua mấy tháng, A Thu thân mình lại gầy một vòng, Lý Đại Thạch cực kỳ đau lòng cho rằng điều kiện vật chất của mình quá kém nên đem người dưỡng gầy như vậy. Hắn bên ngoài lại càng cô gắng kiếm bạc, sau khi làm xong việc còn làm thêm chuyển hàng.
Thật không dễ dàng mà kết thúc công việc, khi kết toán tiền công thì hắn cầm bạc đi mua một ít thứ mà nữ tử yêu thích như son phấn.
Trên đường về nhà trong tay hắn nắm một hộp son phấn nho nhỏ nhưng lại đắt đỏ, sở dĩ số bạc mà hắn bỏ ra mua hộp son phấn này có thể mua được vài bữa thịt nhưng khóe miệng hắn vẫn khéo lên độ cung mỉm cười, trong mắt tràn ngập nhu tình.
Khi nàng nhìn thấy cái này hắn là vui vẻ lên một chút?
Lại dùng ánh mắt kinh hỉ lại vui mừng mà nhìn hắn một cái sao?
Hay là sẽ nhìn hắn mà lộ ra nụ cười ngượng ngùng?
Hoặc là buổi tối sẽ càng thêm nhiệt tình?
Hắn nắm chặt hộp son phấn trong tay, bước chân cũng bước nhanh hơn.
Về đến nhà , mở khóa ở cửa, tiến vào trong viện.
Hắn lại đem khóa một lần nữa khóa chặt cửa viện từ bên trong, xoay người ngẩng đầu lên thấy A Thu đang đứng ở cửa phòng, như đàng chờ hắn.
Hình ảnh như là thê tử đứng cửa ngóng trông mà chờ trượng phu trở về.
Tâm Lý Đại Thạch giống như trần ngập sự ôn nhu , ngực cũng đập nhanh, trong lòng đều là cảm giác thỏa mãn và hoan hỉ.
Sự trả giá của hắn cuối cùng cũng đã được hồi báo.
Tuy rằng trong lòng vui vẻ nhưng trên mặt hắn lại không biểu hiện gì, cầm theo thịt đi vào.
Chỉ là hắn vừa đến gần A Thu thì ngừng lại, hắn sợ nàng ngửi thấy mùi máu tươi của thịt lại khó chịu.
Hắn nói : “ trở về phòng đi, cơm sẽ lập tức có “.
Dưới tay hắn lại sờ lên hộp son phấn, nhưng không có lấy ra, không chờ nàng trả lời cầm thịt đi vào nhà bếp.
A Thu nhìn bóng lưng hắn mà há miệng nhưng sau đó cũng không lên tiếng.
Bàn tay trong tay áo nắm chặt, kỳ thực hôm nay nhìn bầu trời đã chuyển tối, chứng tỏ đã muộn mà không thấy hắn trở về, hắn vốn dĩ thường ngày sẽ về sớm.
Cũng không phải lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, nàng chỉ lo nếu hắn không trở lại, nàng bị vây giữ trong cái viện này không thoát được phải làm sao, hơn nữa đối với hoàn cảnh xung quanh nàng cũng không quen thuộc, muốn kêu cứu không biết có ai xung quanh nghe thấy mà cứu nàng không.
Nàng không biết nói gì cùng hắn, cho tới nay đều là hắn chủ động nói chuyện, nàng thỉnh thoảng sẽ đáp lại một hai câu.
Nàng bây giờ đã cam chịu số phận, cũng không có suy nghĩ như lúc ban đầu là chạy trốn khỏi đây.
Nếu may mắn chạy thoát khỏi đây, nàng một nữ tử yếu ớt thì sinh tồn như thế nào, nàng không biết đối mặt với thế gian hiểm ác bên ngoài như thế nào.
Nàng xoay người trở về phòng.
Cũng không đợi lâu lắm, Lý Đại Thạch đã mang thức ăn chế biến tốt mang lên, tận tay mang vào phòng cho nàng.
“ Đói bụng lắm phải không? Mau ăn đi”.
Lý Đại Thạch đưa chén cơm cũng đũa cho nàng, A Thu nhìn thức ăn trên bàn, nhìn vô cùng ngon, nàng cố gắng biểu hiện sự chật vật vì đói ra bên ngoài.
Tuy răng bình thường cũng có thịt, nhưng một bàn đồ ăn sẽ chỉ có hai miếng thịt, thức ăn hôm nay món nào cũng có lại còn rất nhiều.
A Thu nhìn đồ ăn nhưng không gắp, Lý Đại Thạch gắp thịt vào chén nàng, hắn có chút áy náy hắn đem nàng dưỡng gầy như vậy.
“ Ăn đi, nàng đã gầy đi nhiều rồi”.
A Thu đưa mắt nhìn Lý Đại Thạch , cũng không đáp mà cúi đầu im lặng không tiếng động bắt đầu ăn.
Lý Đại Thạch cũng đã quen nàng có thói quen trầm mặc, nhưng hôm nay hành động chờ hắn ở cửa đã lấy lòng hắn rất tốt làm hắn thỏa mãn.
Hắn nhìn nàng giữa mày tràn ngập ôn nhu.
Hắn biết nàng hay thẹn thùng lại nội liễm, thấy nàng đã ăn xong thịt ở trong chén hắn lại gắp thêm cho nàng.
Bữa cơm này A Thu ăn rất no, trái lại Lý Đại Thạch lại chưa ăn miếng nào.
Chờ A Thu ăn no mới phát hiện hắn mới ăn nửa chén cơm, thời gian vừa nãy đều chỉ chiếu cô nàng ăn cơm mà thôi.
Con người là động vật có cảm xúc, tuy rằng nàng sợ hãi lúc cùng hắn ân ái nhưng ngoài trừ điểm đó hắn lại đối xử với nàng rất tốt, trong lòng nàng không phải không xúc động
Nhưng nàng biết đó không phải là thích, có lẻ điểm có xúc ấy chỉ là cảm kích.