Mộ Dung Nguyệt thoải mái đến mức lông mi cũng run rẩy, cô không có ý thức ôm lấy Cố Hành, hai chân trắng nõn cũng chủ động tách ra, càng muốn nhiều hơn.
Rõ ràng là bài xích dị vật xâm lấn nhưng lại bắt đầu co rút hút lấy cự vật không buông, bắt đầu trào ra càng nhiều mật dịch.
“Bảo bối, anh bắt đầu nhé.” Cảm nhận được ŧıểυ huyệt đã bắt đầu thích ứng, cuối cùng Cố Hành cũng có thể bắt đầu phóng thích dục hỏa đã nhịn bấy lâu nay.
Ngực đã bị chà đạp cho đỏ bừng, thậm chí còn lưu lại dấu vết gặm cắn của
Cố Hành giống như đánh giấu đồ vật của mình, tính chiếm hữu của Cố Hành đã biến mất khi Mộ Dung Nguyệt giải thích người nọ chỉ là anh họ mình, nhưng mỗi lần tưởng tượng đến cảnh cô cười vui vẻ với một người đàn ông khác, anh lại không khống chế được sức lực của mình, càng tăng tốc hơn.
“A… ưm… nhanh quá… sâu quá…” Mộ Dung Nguyệt cảm giác phần thịt non của mình như sắp bị chơi hỏng rồi.
Eo nhỏ của Mộ Dung Nguyệt bị anh lăn lộn như sắp gãy, trên dưới phập phồng vặn vẹo, hai chân từ tách ra bây giờ đã quấn lấy eo anh xin tha.
“Mệt quá… anh Cố Hành….” Kịch liệt vận động trên giường khiến cô đã mất hết sức lực.
Mộ Dung Nguyệt cũng không có sức suy nghĩ vì sao tinh lực Cố Hành lúc nào cũng dùng không hết, có khả năng đây chính là điểm khác biệt giữa học bá với người thường.
Sau lần đầu tiên xuất tinh, cự long lại lập tức thức tỉnh trong cơ thể thiếu nữ, cả một đêm, trong phòng ngủ chỉ có tiếng thở dốc và thất thanh xin tha. Vào lần cuối cùng kia, sắc trời bên ngoài lành lạnh, Cố Hành nhìn thiếu nữ đang hôn mê dưới thân mình, vận động quá độ, anh cúi xuống ngậm lấy miệng nhỏ đỏ mọng mê người của cô, bộ ngực bị đè ép biến dạng.