[CAO H] Nữ Chính Nghiện Have Sex

Chương 2: Chap 2: Chu Tri Tu

Trước Sau

break

Bùi Kiểu hít sâu, tiến về phía trước.

 

Gương trang điểm bên cạnh phản chiếu đôi chân dài thẳng tắp của anh, ở anh gần như toát ra hơi thở ngạo nghễ bức người, dưới chân là đôi giày da thiết kế riêng cao cấp màu đen.

 

Bỗng nghe thấy đằng sau có âm thanh khe khẽ, Chu Tri Tu vừa ngồi xuống ghế.

 

Khác biệt lớn nhất giữa giày thiết kế riêng và giày bình thường là giữa thân giày có một vòng cung tinh xảo ôm khít lấy chân người đi giày, phô diễn toàn bộ vẻ đẹp của bàn chân.

 

Chỉ có kỹ thuật thủ công trác tuyệt cùng với tiền tài chất thành núi mới có thể mài dũa ra được sự mỹ miều này.

 

Bùi Kiểu không khỏi ghen tị đỏ mắt, cô cũng muốn sở hữu một đôi giày như thế.

 

Nhưng cô đã tiêu sạch tiền tiết kiệm, không có khả năng sắm thứ đắt đỏ đến vậy.

 

Đó là biểu tượng của danh vọng và địa vị, điều mà đến bây giờ cô vẫn chưa đạt được.

 

Nhưng một ngày nào đó, cô sẽ vượt xa anh.

 

Nghĩ đến đây, du͙© vọиɠ đang hừng hực trong cô bỗng vơi đi phân nửa.

 

Bùi Kiểu đi tới trước gương, dán sát người vào gương, mất hứng uốn éo ưỡn ẹo mấy lần, định bụng làm qua quýt cho xong: “Chắc là vậy? Tôi cũng không rõ nữa.”

 

Chu Tri Tu không đáp.

 

Vẻ như không ngờ cô lại hời hợt đến thế.

 

Anh ngả người về sau, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai nhịp lên tay vịn ghế, lấy bao thuốc lá trong túi quần ra rồi hỏi: “Có thể chứ?”

 

Lịch thiệp phết đấy. Bản thân Bùi Kiểu cũng hút thuốc nên cũng không chê mùi thuốc lá, hơn nữa nhân vật nam chính trong phim đúng là tay nghiện thuốc chính hiệu, cô trả lời: “Không sao, anh cứ hút đi.”

 

Chu Tri Tu ngậm một điếu vào miệng, lấy bật lửa ra châm rồi phà một làn khói dày đặc.

 

Khói lượn lờ đến chỗ Bùi Kiểu, bầu không khí trong phòng trang điểm nháy mắt như thay đổi, chật chội, gay mũi, căng thẳng đến khó hiểu.

 

“Tôi không hút thuốc,” Chu Tri Tu nói, “Nhưng nam chính thì có. Bây giờ em diễn lại lần nữa được không?”

 

Chẳng hiểu sao, Bùi Kiểu không thể kháng cự nổi mỗi khi anh hỏi câu “Được không” thế này.

 

Khí chất lãnh đạm, ánh mắt điềm nhiên, bất kể anh nói gì cũng toát lên sự cứng rắn không cho phép chối từ, cuối mỗi câu đều chêm câu “được không” vào, vừa để làm dịu đi vẻ lạnh lùng, vừa tỏ rõ phép lịch sự.

 

“… Ừ, được.” Bùi Kiểu đáp.

 

Cô sắp không chịu nổi nữa rồi.

 

Bùi Kiểu tự nhận cái gì mình cũng giỏi, chỉ có điều cô lại quá dễ bị nửa người dưới kiểm soát.

 

Cô đến trước gương, nhìn hình ảnh phản chiếu của Chu Tri Tu, cảm nhận từng cơn rạo rực trong cơ thể, bỗng nhiên cô thay đổi ý định, quyết định sẽ nghiêm túc một lần.

 

Không thể để anh xem thường được.

 

Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng tấm gương chính là cửa sổ, sau đó dán người lên. Mặt gương lạnh toát khiến cô không khỏi rùng mình.

 

Cơn nghiện sεメ trầm trọng đã khiến dây thần kinh của cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, nó giúp cô dễ dàng cảm nhận được nỗi ưu thương và niềm sung sướиɠ của nhân vật nữ chính.

 

Thoắt cái, dường như cô đã biến thành con người khác.

 

Trong gương là chính cô, ngoài gương là nữ chính.

 

Cô nhìn “cô”, hai bàn tay chạm nhau, ung dung lướt xuống sờ vào đóa hoa mượt mà nhẵn nhụi, “cả hai” đồng thời rướn cổ bật ra tiếng rên rỉ đê mê.

Nam chính đang ở đâu, có đang nhìn cô hay không đã chẳng còn quan trọng nữa.

 

Chỉ cách một tấm gương mà như biến thành hai con người khác biệt.

Ngoài gương, váy của cô đẫm vệt nước li ti.

 

“Cô” trong gương cũng đã ướt át động tình, chậm rãi ma sát nơi nhớp nháp sẫm màu kia.

 

Nam chính nhìn nữ chính rồi mới lên đỉnh, nhưng cơn cực khoái của nữ chính lại chẳng hề dính dáng đến nam chính.

 

Sự sung sướиɠ của cô bắt nguồn từ tủi thân, từ lòng tự trọng, từ niềm mong mỏi tự an ủi chính mình.

 

Dẫu cho cô có bị vây khốn ở chốn bẩn thỉu, ham muốn của cô vẫn chẳng hề “hôi tanh mùi bùn”. Trái ngược với cô, tuy nam chính áo quần chỉnh tề bảnh bao, song đôi mắt anh đã bị vấy đục bởi du͙© vọиɠ nhớp nhúa.

 

Diễn xuất của Bùi Kiểu hoàn toàn lột tả được cái hồn của nữ chính.

 

Nếu đạo diễn thấy được cảnh này chắc mẩm sẽ không ngừng tán thưởng cô.

 

Đáng tiếc, trước mặt cô chỉ có một mình Chu Tri Tu.

 

Anh không vỗ tay, cũng không khen ngợi, chỉ nhìn đăm đăm vào cô.

 

Anh không thủ dâm giống như trong kịch bản, hai tay vẫn nghiêm chỉnh đặt trên tay vịn, nhìn thoáng qua tương đối bình tĩnh.

 

Không hiểu sao Bùi Kiểu lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Mặc dù cô nghiện sεメ thật nhưng không phải lúc nào cũng lăn giường với đồng nghiệp bất chấp thời gian địa điểm. Nếu thấy anh thủ dâm, cô tuyệt đối sẽ không nghĩ đây là cơ hội thích hợp để làm tình mà chỉ thấy xấu hổ thay anh.

 

“Được chưa?” Cô hỏi, “Lần này tôi phát huy vượt quá khả năng bình thường rồi đấy.”

 

Chu Tri Tu im lặng một chốc mới thấp giọng đáp, “Được rồi.”

 

Buổi chiều, Chu Tri Tu mới bắt đầu quay phân đoạn của mình.

 

Vì đây là cảnh nóng nên chỉ có đạo diễn, nhà sản xuất và người quay phim ở lại.

 

Nhác thấy bộ phận phụ trách ánh sáng cũng thu dọn chuẩn bị rời đi nên Bùi Kiểu cũng định ké cớ trốn về, chẳng may bị đạo diễn cầm loa gọi lại:

“Bùi Kiểu, cô ở lại đi.”

 

Lực xuyên thấu quá mạnh, nhất thời bao nhiêu ánh mắt đều dồn hết vào Bùi Kiểu.

 

Bùi Kiểu đang gói ghém đồ đạc, nào ngờ bị gọi tên bất thình lình, thế là choáng toàn tập.

 

Cô giơ tay hỏi lại: “Không phải cảnh quay của nam nữ chính được quay riêng ạ? Tại sao tôi phải ở lại?”

 

“Tri Tu nói trạng thái của cô rất tốt nên lại đây quay cùng luôn đi. Đừng dông dài nữa, vốn cảnh này để nam nữ chính cùng quay thì càng có cảm xúc hơn mà.”

 

Bùi Kiểu: “…”

 

Đã nói đến nước này thì cô cũng chỉ còn biết cắn răng đặt đồ xuống, bước sang đó bất chấp những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh.

 

Thông thường, những bộ phim gợi tình kiểu này kinh phí rất thấp, nhưng chủ đầu tư tiền bạc rủng rỉnh, mua hẳn cả khu tập thể để cho họ quay phim.

 

Tổ đạo cụ lại bớt chút thì giờ bố trí cho tòa nhà trông thật giống với mô tả trong kịch bản.

 

Những bức tường gạch ngói loang lổ vết đen, là nước mưa, cũng là vết nước bẩn từ rác sinh hoạt.

 

Đây gần như không giống nơi sẽ có người ở mà tựa như bộ xương cốt của thời đại mới.

 

Đặc biệt là khi tầng lớp nghèo trong loạt phim truyền hình gần đây bắt đầu chuyển sang ở chung cư, khu tập thể này càng giống với một nắm tro bị người ta quên lãng.

 

Bùi Kiểu đã từng sống trong một nơi như thế này.

 

Cô đứng bên cạnh, dõi ánh mắt phức tạp quan sát khắp tòa nhà. Cô biết mình có thiên phú diễn xuất, nhưng chính khu nhà dơ dáy này mới thực sự là nguyên nhân thôi thúc cô nâng tầm kỹ năng.

 

Cô hiểu được cảm giác của nữ chính. Cho dù không có hơi người thì cô vẫn có thể ngửi được mùi vị nguyên bản của nơi đây. Mùi pháo, mùi rượu, mùi rác, mùi chuột chết, mùi mồ hôi, tiếng cười lẫn cả tiếng khóc, mùi thơm và mùi thối quyện vào nhau.

 

Những người sống ở đây rất khó nảy sinh du͙© vọиɠ, họ chỉ sở hữu lòng ham muốn như những giống loài thấp kém.

 

Đàn ông trút cơn thú tính thông qua rượu bia và thuốc lá rẻ tiền, còn phụ nữ chỉ biết im lặng, kìm nén ham muốn vào trong.

 

Bùi Kiểu nghiện sεメ nặng, sinh ra ở một nơi thế này, trong suốt quãng thời gian dài cô chỉ thấy mình chính là một con quái vật.

 

Cho đến khi cô học được cách thủ dâm, lên giường với vô số kiểu người khác nhau, hiểu được sự khác biệt giữa ham muốn thể xác và tình dục, cô mới dần thỏa hiệp với bản thân trong quá khứ.

 

Cô rất rõ tâm trạng của nữ chính.

 

Có lẽ trong mắt vô số kẻ khác, cảnh quay này cùng lắm chỉ là một cảnh mát mẻ khêu gợi: Một người phụ nữ trần truồng áp lưng lên cửa sổ, bạo dạn tự an ủi, hình ảnh ấy xinh đẹp biết nhường nào, kích thích biết nhường nào.

 

Nhưng trong quan điểm của cô, đây là cả một hành trình tìm lại, chấp nhận bản ngã và sau cùng là để thỏa mãn chính mình.

 

Nếu như khát vọng của nam chính là thứ tình dục bệnh hoạn thì khát vọng của nữ chính lại sạch sẽ thuần khiết vô cùng.

 

Đáng tiếc, hiệu quả sau rốt ắt sẽ đi ngược lại.

 

Bùi Kiểu chỉnh trang xong xuôi bèn bước vào địa điểm quay phim. Thợ quay đang ở tầng dưới nên chỉ mình cô trong phòng. Cô rất thoải mái, nhanh chóng tiến vào trạng thái, hiệu ứng của màn trình diễn lần này còn tốt hơn lúc ở phòng hoá trang vừa nãy.

 

Sau khi kết thúc, quả nhiên đạo diễn tấm tắc khen cô hết lời: “Quá đỉnh, Bùi Kiểu! Tôi biết cô là một nhân tài hiếm có mà!”

 

Bùi Kiểu bày ra vẻ e thẹn, nhanh nhẹn mặc lại quần áo, lần thứ hai toan chuồn về.

 

Đạo diễn cứ nhất quyết không buông tha cho cô, bảo cô đến trước màn hình thưởng thức thành quả.

 

Chu Tri Tư cũng ngồi cạnh đó, áo sơ mi cởi hai nút, đáy mắt vẫn nhiễm chút tình dục chưa kịp vơi, vẻ mặt điềm tĩnh chuyên chú nhìn vào màn hình.

 

Nếu Bùi Kiểu muốn xem thì nhất định phải đứng giữa đạo diễn và Chu Tri Tu.

 

… Cơn nghiện của cô vẫn chưa được giải tỏa hết. Bùi Kiểu véo mạnh lòng bàn tay, cưỡng ép mình phải tỉnh táo, sau đó mới chậm rãi bước tới.

 

Máy quay ghi lại từng chi tiết nhỏ nhất.

 

Ánh mắt của Chu Tri Tu xuất hiện trước nhất.

 

Anh có một đôi mắt rất đẹp. Nói chung, những người có đôi mắt đẹp dù nhìn ở góc độ nào cũng có vẻ si tình.

 

Thế nhưng ánh mắt Chu Tri Tu lại lạnh lùng, xa cách, chỉ có trước ống kính mới toát ra chút ham muốn tình dục gần như mất khống chế. Nhưng bấy nhiêu thôi cũng chẳng tính là si tình mà giống với thứ du͙© vọиɠ bệnh hoạn hơn.

 

Nghĩ đến cảnh anh dùng ánh mắt này nhìn mình, Bùi Kiểu càng ra sức siết chặt ngón tay.

 

… Muốn trở thành người làm công ăn lương bình thường mà cũng khó khăn chết đi được.

 

Giờ nghỉ giải lao, cô đã dành thời gian tìm kiếm tin tức bên lề của Chu Tri Tu nhưng chẳng thể moi được gì.

 

Hiển nhiên không phải do người này quá trong sạch mà là do thân thế của anh không hề đơn giản, cộng với khả năng quan hệ công chúng của đoàn đội cũng mạnh.

 

Dù anh có là ai đi nữa thì cô cũng không muốn dây vào.

 

Quá trong sạch chứng tỏ anh rất coi trọng tình cảm, không dễ dàng lên giường. Bùi Kiểu chỉ đơn thuần muốn giải quyết nhu cầu sinh lý chứ không muốn nói chuyện yêu đương, nếu có cũng sẽ không lâu dài. Cô không thể chỉ có duy nhất một người bạn tình.

 

Chưa đề cập đến bối cảnh ghê gớm, cô cũng chẳng mong “được” đoàn đội của anh “hỏi thăm”.

 

Bùi Kiểu điều chỉnh nhịp thở, cố gắng xem hết cảnh quay trước mắt để đánh giá với tâm thế học thuật.

 

Nhưng…

 

Ánh mắt của Chu Tri Tu thật sự quá mức cám dỗ.

 

Bộ phim này không phải là kiệt tác của riêng hai người họ mà là thành quả của toàn bộ đoàn làm phim.

 

Không chỉ mỗi Chu Tri Tu nhìn cô thủ dâm bên cửa sổ mà còn có cả những người khác.

 

Nhưng chỉ có ánh mắt của Chu Tri Tu là khác biệt nhất trong tất cả mọi người. Thật khó tưởng tượng nổi một người lạnh lùng như anh lại có thể diễn ra được phân cảnh phức tạp nhường ấy.

 

Khao khát bệnh hoạn, suy đồi đạo đức, ghê tởm trước sự biến chất của bản thân, cuối cùng là bản năng thôi thúc của tay săn mồi đáng gờm… cùng với nét trìu mến đến chính anh cũng không nhận thức được.

 

Sau khi Bùi Kiểu khách quan đánh giá cảnh quay này, cô chỉ muốn tặng ngay cho anh một tràng pháo tay.

 

Mà cô cũng thực sự làm thế.

 

Đạo diễn không buồn quay lại, chỉ phất tay bảo cô yên lặng.

Chỉ có Chu Tri Tu nhìn lướt qua cô.

 

Không biết có phải do ảo giác hay không nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt ấy giống hệt trên màn ảnh – tràn ngập ham muốn đến biến thái

break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc