[CAO H] Nữ Chính Nghiện Have Sex

Chương 1: Chap 1: Bùi Kiểu

Trước Sau

break

Bùi Kiểu là một diễn viên nhỏ chẳng mấy tiếng tăm.

 

Song cô sở hữu một bí mật đến chính cô còn phải e sợ.

 

Đó là, cô mắc chứng nghiện sεメ.

 

Nghiện sεメ cực kỳ nghiêm trọng.

 

Như giờ phút này đây, cô đang ngồi xem lại kịch bản trong phòng trang điểm.

 

Đây là một bộ phim điện ảnh chính kịch, lời thoại cực ít nên yêu cầu về diễn xuất rất cao. Khi không dùng lời thoại để diễn giải cốt truyện thì cơ thể chính là “công cụ” duy nhất. Và hầu hết các cảnh quay của cô đều liên quan đến ngôn ngữ cơ thể.

 

Ví dụ như phân cảnh trước mắt.

 

Nam chính do một nam diễn viên có khí chất lạnh lùng, vẻ ngoài nho nhã thủ vai. Vai diễn của anh là một nhà văn có vẻ ngoài điềm đạm lý trí, nhưng thực chất bên trong du͙© vọиɠ đã sục sôi như dung nham núi lửa.

 

Anh khóa chặt lấy nữ chính như thú săn mồi.

 

Theo đuôi cô về tận nhà.

 

Đứng dưới cột đèn đường cạnh khu tập thể, ngón tay kẹp điếu thuốc, nhìn cô thay quần áo qua ô cửa sổ bám đầy bụi bẩn.

 

Anh cứ đứng đó vừa ngắm vừa hút thuốc, trên mặt đất rơi đầy mẩu thuốc lá vừa cháy hết.

 

Nhìn anh vẫn đẹp đẽ thanh cao, ngón tay kẹp điếu thuốc thon dài, xương cổ tay nổi rõ, chỉ cần nhìn vào khung xương cũng có thể cảm nhận được khí chất lạnh lùng tao nhã nơi anh chẳng hề ăn nhập với khung cảnh dơ bẩn xung quanh. Vầng sáng mờ ảo dát lên mặt càng khiến anh thêm bễ nghễ khó gần.

 

Chuyển cảnh.

 

Đôi mắt anh xuất hiện trước máy quay.

 

Lạnh lẽo, sâu thăm thẳm.

 

Đôi mắt ấy ẩn chứa ham muốn trần trụi như loài dã thú.

 

Nếu chỉ nhìn mỗi ánh mắt, Bùi Kiểu sẽ cảm thấy người này có vẻ như rất yêu mình – không phải loại tình yêu thuần khiết sạch sẽ, mà là thứ tình yêu thú tính tràn ngập ô uế.

 

Rõ rành rành, anh đang đứng dưới lầu, ngó đăm đăm vào thân thể trên cửa sổ, dùng ánh mắt cưỡng gian bóng hình cô.

 

Ngay lập tức, Bùi Kiểu nảy sinh cảm giác với ánh mắt ấy.

 

Để thể hiện sự khêu gợi bị kìm nén như trong kịch bản, cô đã ép mình không quan hệ hai tuần, hiện tại cô đang bị hành hạ bởi chính cơn nghiện sεメ của mình. Một ngày cô phải thay ít nhất ba chiếc quần lót, hôm nay rõ ràng cô đã đến giới hạn.

 

Cô muốn bị người đàn ông này phang tới tấp.

 

Ngay sau đó, cửa phòng trang điểm bị đẩy ra.

 

Bùi Kiểu đang suy tính đủ đường phải làm thế nào để quyến rũ nam diễn viên kia, nghe thấy tiếng mở cửa thì giật bắn người, chột dạ gấp kịch bản lại như tên trộm bị bắt tại trận.

 

Xong, cô lại cắn chặt môi dưới, rầu rĩ vô cùng – vốn cô cầm kịch bản trên tay chứ nào phải truyện khiêu dâm, cô gấp gáp gì chứ?

 

“Làm cô sợ à, thật ngại quá.” Giọng nói của nam diễn viên nọ đều đều không có chút ý tứ xin lỗi nào, nếu thật lòng áy náy vì dọa cô giật mình thì làm sao có thể đi thẳng vào đây mà không gõ cửa trước như vậy.

 

Anh ta cố ý.

 

Bùi Kiểu quay đầu, cười giả lả: “Có việc gì thế?”

 

“Có chút việc.” Anh nói.

 

Dứt lời, anh bước thẳng đến cạnh cô. Trông anh rất cao, profile trên mạng ghi anh cao 1m87. Nhưng Bùi Kiểu luôn cảm thấy anh phải cao những 1m9, nếu không thì sao giờ phút này cô lại chẳng tìm được lý do nào để giải thích về cảm giác áp bức khi đứng cạnh anh như vậy chứ.

 

“Việc gì?” Bùi Kiểu hỏi.

 

Cô đang vờ bình tĩnh.

 

Chứng nghiện sεメ quả thực quá khủng khiếp.

 

Chỉ nhìn thấy đàn ông đứng cạnh mình là bên dưới lại tiết nước dầm dề.

 

Cô nuốt nước bọt, mặt không biến sắc kẹp chặt hai chân.

 

“Tôi muốn nhờ em…” Anh khom người, một tay chống trên bàn trang điểm, một tay đặt kịch bản ra trước mặt cô, “Thực hiện động tác này. Sắp tới là cảnh độc diễn, tôi chưa mường tượng ra phải diễn như thế nào.”

 

Trước lúc bắt đầu quay phim, Bùi Kiểu từng tìm hiểu thông tin về nam diễn viên này trên mạng.

 

Anh tên Chu Tri Tu, một diễn viên trẻ tài năng đầy triển vọng. Quần chúng vốn rất nhân từ với diễn viên nam, chỉ cần vẻ ngoài và đời sống riêng tư không phạm vào điểm giới hạn của họ thì nổi tiếng chỉ là chuyện sớm muộn. Huống chi Chu Tri Tu quả thật có thực lực.

 

Tuy Bùi Kiểu cũng được xem là diễn viên thế hệ mới, song mức độ nổi tiếng của cô và Chu Tri Tu lại không cùng cấp bậc. Cô nhận lấy kịch bản, sắp sửa mở miệng đồng ý thì bỗng nghe thấy Chu Tri Tu nói tiếp:

 

“Được chứ?”

 

Bùi Kiểu hơi ngạc nhiên, mãi một lúc mới phản ứng lại, anh đang trưng cầu ý kiến cô, hỏi cô có đồng ý diễn với anh hay không.

 

Tuy nhiên khoảng lặng ở giữa dường như đã thay đổi hương vị của câu nói ấy, nghe vào không giống như hỏi ý kiến cô mà giống một lời mời mọc tế nhị hơn.

“Được, được chứ.” Trong tích tắc, cô bé của cô lại rỉ mật. Bùi Kiểu vội vàng đáp ứng ngay.

 

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn xuống kịch bản lần nữa… Quả nhiên là động tác này.

 

Bùi Kiểu cảm thấy có vẻ anh mắc chứng “tăng cường xã hội” [1], bằng không sao lại bảo cô diễn cảnh này chứ?

 

[1] Đây là tiếng lóng Internet, trái nghĩa với chứng sợ xã hội, người mắc chứng tăng cường xã hội có thể làm quen với người lạ, sẵn sàng thể hiện bản thân, dám thực hiện một số hành vi thu hút sự chú ý nơi công cộng và không lo lắng về cái nhìn kỳ lạ của người khác.

 

Vì ôm lòng muốn tiễn vị Phật này đi càng nhanh càng tốt nên cô chỉ đọc sơ qua kịch bản rồi vứt sang một bên, đứng lên chuẩn bị biểu diễn cho anh xem.

 

Nam chính đã đứng dưới lầu nhìn trộm nữ chính mấy hôm liền, anh bình tĩnh nhìn cô cởi đồ, thay quần áo, rửa mặt, tắt đèn đi ngủ.

 

So với nam chính, nữ chính chỉ là một người cực kỳ bình thường. Cô không có tài năng đặc biệt, cũng không có bất kỳ sở thích nào. Ngoài việc đi làm mỗi ngày, cô cũng chỉ ở nhà xem phim, đọc ŧıểυ thuyết.

 

Cuộc sống của cô chỉ có ba điểm một đường, hết sức nhàm chán.

 

Cho đến một ngày, cô đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi người lớn, nhất thời nóng đầu mua thiết bị thủ dâm.

 

Sau khi về nhà, cô cũng không buồn kéo rèm cửa sổ – tòa nhà này đã tồi tàn lắm rồi, những ai chuyển đi được đã cuốn gói khỏi đây từ lâu, phần còn ở lại là thành phần nghèo rớt mồng tơi chỉ có thể làm việc buổi đêm phụ giúp gia đình. Nước thải nhỏ xuống lầu bốc mùi hôi thối nồng nặc như rác để lâu ngày, sẽ không một ai đứng ở nơi nhớp nhúa như vậy nhìn cô.

 

Vì thế, cô thản nhiên lột sạch bản thân, tấm lưng trần áp lên ô cửa sổ, đặt thiết bị thủ dâm lên hạt châu hồng hào.

 

Sự rung động nhanh chóng lan ra khắp cơ thể. Cô bất giác ngửa đầu rên thành tiếng.

 

Cửa sổ lạnh lẽo càng thổi bùng lên khao khát cháy bỏng trong cô.

 

du͙© vọиɠ khiến gương mặt vốn chết lặng hoá thành đốm lửa rực sáng.

 

Cô uốn éo điên dại trên khung kính mờ tựa như một con thú bị cạo trụi lông.

 

Không biết qua bao lâu – nhưng chắc chắn trên phim chỉ mới trôi qua được vài giây – một cơn co thắt khủng khiếp bao trùm cơ thể cô. Cơn co giật khiến cô xoay người, vẻ mặt dâm loạn hiện rõ mồn một trước mắt người dưới lầu. Lông tơ ướt sượt giữa hai chân cũng dính lên ô cửa sổ lấm tấm bẩn để lại một vệt nước.

 

Nam chính dưới lầu chứng kiến trọn vẹn cảnh tượng này, nhịn không được kéo khoá quần, đưa tay vào, tuốt lên tuốt xuống với tốc độ cực nhanh.

 

Khoảnh khắc tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn tung tóe trên nền đất bẩn thỉu. Một người tầng trên một kẻ tầng dưới, cách một tấm kính mờ đục, cùng nhau đạt cực khoái.

 

Nam chính bình tĩnh khắc chế, thứ anh khao khát chính là du͙© vọиɠ cuồng nhiệt và nhơ nhuốc như vậy.

 

Anh đã đi thăm khám ở rất nhiều bác sĩ tâm lý, hầu như tất cả bọn họ đều khuyên anh tìm cách khác để giải tỏa. Đành là anh đã xuất bản một cuốn ŧıểυ thuyết về chủ đề tình dục, nhưng cũng không mảy may trút bỏ được ham muốn đến cuồng dại bên trong mình.

 

Nhưng cô gái trước mắt chỉ cần một bóng lưng ướt át đã dễ dàng khiến anh sướиɠ lên tiên.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc