Huh? Đây là đâu, này không phải là đường về nhà nha, hơn nữa nhìn qua là rừng núi hoang vắng, là đi đến vùng ngoài thành sao? Trong lòng ŧıểυ Ngọc nghi hoặc, mơ màng quay đầu nhìn về phía thầy giáo muốn hỏi là có chuyện gì, chiếc xe rẽ cạnh bụi cỏ ven đường rồi dừng lại.
"Thầy giáo, đây là đâu? Làm sao mà tới đây vậy?"
Thầy giáo không để ý đến nghi vẫn của ŧıểυ Ngọc, hắn khóa cửa và cửa sổ xe, rồi kéo ghế nằm xuống, ŧıểυ Ngọc phát hiện ghế dựa của mình có chút nằm xuống, trong lòng bắt đầu bất an, cô nhấc người không cho bản thân nằm xuống, lại một lần nữa chất vấn thầy giáo, nhưng mà thầy giáo không cho cô bất cứ đáp án nào, hắn chạm lên người ŧıểυ Ngọc, không chút lưu tình nào kéo áo đồng phục của ŧıểυ Ngọc ra.
"Thầy giáo, nơi này rốt cuộc là.... A! A a! Thầy đang làm gì!"
ŧıểυ Ngọc vội vàng giữ quần áo của mình, muốn che đậy cơ thể sắp bị lộ ra của mình, nhưng mà thầy giáo tiếp tục kéo quần áo của cô ra, hơn nữa cởi hoàn toàn váy dài đồng phục của cô.
"A a a! Thầy à! Thầy đang làm gì vậy! Không cần! Đừng xé quần áo của con! Đừng, đừng xé váy của con! Đừng nhìn! Đừng nhìn nữa!"
ŧıểυ Ngọc bắt đầu giãy giụa, nhưng mà về điểm sức lực của cô làm sao bằng sức lực cường tráng của thầy giáo. Hôm nay theo như lời ŧıểυ Ngọc nói cô mặc bộ đồ lót màu trắng, nhỏ nhắn đáng yêu, bên trên còn có nơ bướm nho nhỏ trang trí.
"Không phải em nói da em trơn nhẵn muốn cho tôi sờ sao, không phải em nói hôm nay mặc đồ lót màu trắng muốn tôi nhìn một cái sao, hiện tại tôi muốn sờ muốn nhìn một cái."
Thầy giáo bày ra nụ cười da^ʍ đãиɠ mà trước kia ŧıểυ Ngọc chưa từng thấy qua, bây giờ hắn cùng bộ dáng thành thật trước kia hoàn toàn khác nhau, Một tay thầy giáo bóp chặt eo nhỏ vặn vẹo lung tung của ŧıểυ Ngọc, tay còn lại nắm lấy cặp vυ" non nớt của ŧıểυ Ngọc, mạnh mẽ xoa nắn, hung hăng mà thưởng thức, vυ" bị bàn tay đùa bỡn mà thay đổi hình dạng, ŧıểυ Ngọc không nhịn được bắt đầu nức nở rêи ɾỉ.
"Ưm ~~~ đừng ~~~"
Nghe thấy tiếng rên da^ʍ đãиɠ của ŧıểυ Ngọc, hai tay của thầy giáo đặt lên trên ngực của cô, rất không thược hoa tiếc ngọc xoa nắn. Bình thường ŧıểυ Ngọc sờ ngực của mình sao có thể dung nhiều sức như vậy, hơn nữa tay của mình lại còn bé, bây giờ một đôi tay to lại nóng bỏng dung mười phần sức lực tùy ý xoa nắn đến biến dạng.
Bộ ngực trước đây chưa bao giờ bị đùa bỡn như vậy, bộ ngực lập tức bị xoa thành màu hồng, ŧıểυ Ngọc cảm thấy ngực trở nên rất nóng, thật thoải mái! Cả người cô run rẩy lên.
"ŧıểυ tao hóa, vυ" thật mềm, không phải mỗi ngày em lấy cặp vυ" này cọ vào cánh tay của tôi sao, hôm nay để tôi cảm nhận chúng thật tốt!"
Nói xong thầy giáo cúi đầu ngậm lấy núm vυ" của ŧıểυ Ngọc, ŧıểυ Ngọc sung sướиɠ hai chân siết chặt phóng đãng kêu lên.
"A a a a! Đừng! A a a! Không cần! Không cần! Đừng hút đầu vυ" của em! Đừng hút! Đừng hút! Không! Ô ô ô ô!"
Trước đây ŧıểυ Ngọc tự an ủi đều chỉ là véo véo xoa xoa đầu vυ" của mình, đầu vυ" nào đã trải qua việc bị liếʍ hút, đầu vυ" của cô đặc biệt mẫn cảm, nơi đó bị đối đãi như vậy càng làm ŧıểυ Ngọc sung sướиɠ đến mức trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Thầy giáo hết mυ"ŧ lại liếʍ đầu vυ" cứng lên như hạt lựu, mυ"ŧ đủ rồi lại quay đầu chơi đầu vυ" tiếp theo, chơi đủ rồi lại liếʍ lên khuôn ngực trắng bóng, chỉ tới khi ngực ướt dầm dề tất cả đều là nước bọt, thầy giáo mới ngẩng đầu lên.
ŧıểυ Ngọc đã không còn sức lực để giãy giụa, nằm liệt trên ghế hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thầy giáo. Thầy giáo cười da^ʍ đãиɠ sờ lên qυầи ɭóŧ màu trắng của ŧıểυ Ngọc, thầy giáo tách hai chân từ bên cạnh chui vào bên bên trong quần sờ lên âm đạp sớm đã ướt nhẹp, ngón tay rất dễ dàng tiến vào, nhẹ nhàng khuấy khuấy, càng nhiều nước chảy ra, quả thực càng khuấy càng ướt.
"Ưm! Ô ô ô! Đừng, đừng khuấy!"
"Thật ướt nha ŧıểυ Ngọc, tôi ăn vυ" em, em lại chảy ra nhiều nước như vậy, quả nhiên như em nói vậy, rất nhiều nước."
ŧıểυ Ngọc tuyệt vọng nhìn thầy giáo. Trước đây cô câu dẫn thầy giáo với mục đích chỉ là vì thiểu điểm bài tập, để thầy giáo sợ cô, không nghĩ tới thế mà đi tới bước này, trước đây thầy giáo thành thật đều là giả vờ. Nhưng mà với tình hình hiện tại trước mắt, cô biết, cô sắp bị thầy giáo cưỡng gian.